Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Bau Xít Tây Nguyên được hồi âm thế nào?


Báo Nhân Dân số ra ngày 12-5-2009 đưa tin bài về chuyến làm việc của bộ Tài Nguyên Môi Trường do bộ trưởng Phạm Khôi Nguyên đến Tây Nguyên làm việc với tập đoàn than và khoáng sản TKV.

Đây là một động thái kết liễu những ý kiến phản đối dự án Bau Xít Tây Nguyên vì lý do môi trường. Sở dĩ đoàn của ông Nguyên nhập cuộc muộn mằn như thế chính là vì muốn để cơn phản đối của mọi tầng lớp nhân dân lắng xuống mới ra đòn quyết định. Người ta không làm ngay khi bức thư của nhiều vị tướng lãnh quân đội, công an và tập thể các nhà khoa học trí thức cũng đông đảo nhân dân đang ra sức phản đối, đợi đến thời điểm sự phản đối chùng xuống . Bộ TNMT mới chính thức ra mặt để hợp thức hóa việc khai thác Bô Xít Tây Nguyên này. Vậy là xong vấn đề môi trường, bộ TNMT đã trực tiếp đến tìm hiểu và nhắc nhở TKV, mọi cái về môi trường coi như đã an bài. Nếu cần nữa người ta sẵn sàng đưa cả bộ quốc phòng ra để xác nhận rằng việc cho người TQ vào khai thác ở Tây Nguyên cũng không có gì ảnh hưởng đến an ninh quốc phòng, tuy nhiên đây chỉ là ví dụ ,vì còn phụ thuộc vào ông Phùng Quang Thanh với những bước đi toan tính sắp tới ở kỳ đại hội Đảng tới đây. Những người phản đối có thể đi sâu chứng mình về hậu quả môi trường, kinh tế, văn hóa chứ không thể nào đi sâu phân tích về hiểm họa an ninh quốc phòng, do điều này thuộc một phạm trù bí mật độc quyền của nhà nước. Mọi tin tức đưa ra có thể làm cho người đưa tin hay bình luận bị kết án tù. Đây là điểm hạn chế trong lập luận phản đối dự án này.

Trên bài báo này có nói đến TKV đã xây 41 căn nhà giúp đỡ người nghèo, tạo việc làm, hỗ trợ người khó khăn…. Cách đưa tin thật lèo lá. Những sự việc này liên quan gì đến việc đoàn của bộ TNMT đi xác định xem bùn đỏ để lại hậu quả gì. Báo Nhân Dân đưa tin lạc đề này không phải không có ý đồ.Đó là đánh vào cảm tính của người đọc, nhiều người chưa rõ hậu quả của việc khai thác chỉ nhìn vào vài việc nhân đạo của TKV để đánh giá tốt về dự án của họ. Ở mục khác trên tờ báo này đưa tin đoàn múa rối nước sẽ phục vụ miễn phí cho đồng bào Tây Nguyên nhân dịp ngày lễ thiếu nhi 1-6. Thật khôi hài, trẻ em Tây Nguyên cần xem múa rối đến thế sao ? Phải chăng đây là cái gọi quan tâm tới đời sống đồng bào thiểu số Tây Nguyên. 41 căn nhà và một chương trình múa rối có đủ để gọi là quan tâm tới đời sống vật chất, tinh thần của những người bị xua khỏi mảnh đất mà tổ tiên họ đã ở cả ngàn đời. Ngay cả những kết luận của đoàn TNMT cũng hời hợt, đại khái là đề nghị TKV quan tâm tới vấn đề này nọ, báo cáo từng bước…

Tất cả những động thái xoa dịu mang tính thủ tục, hời hợt, cẩu thả này nói lên rằng. Những vấn đề quan ngại, bức xúc của mọi người được lưu ý, quan tâm đến vậy mà thôi. Đây là thái độ giễu cợt xúc phạm đến những người phản đối dự án này. Lẽ nào một đoàn TNMT cưỡi ngựa xem hoa, báo cáo kết luận chung chung như làm sẵn ở nhà, vài chục căn nhà, một buổi múa rối giải quyết tất cả những yêu sách về môi trường, vật chất, tinh thần Tây Nguyên. Đáp ứng thỏa đáng với lo ngại của đông đảo mọi người từ tướng lĩnh, trí thức, văn nghệ..và quần chúng nhân dân. Không phải bây giờ người ta mới coi thường ý kiến phản biện của mọi người như vậy.Ngay từ khi tướng Giáp gửi thư nội dung đưa trên báo cũng chỉ một vài dòng, việc hàng nghìn người ký tên phản đối chỉ có blog, website ngoài luồng nhắc tới. Các nhà tri thức đến cơ quan công quyền đưa đơn khiếu nại bị xua như hội đi tiếp thị dầu gội đầu. Thậm chí còn bị kết án là thiếu cơ sở, xuyên tạc và kích động…Không thể ảo tưởng rằng mọi ý kiến phản biện sẽ được tiếp thu đúng đắn

trên tinh thần nghiêm túc nữa. Qua những động thái trên của các cơ quan nhà nước, những người có lương tri nên nhận ra rằng mọi nỗ lực, tâm huyết của họ để ngăn cản dự án Bô Xít Tây Nguyên chỉ được người ta nghe với nụ cười ruồi mà thôi.

Một vài tờ báo từng đấu tranh để ngừng dự án này giờ đã không còn nhắc đến đến dự án bô xít Tây Nguyên như họ chưa từng đề cập. Thậm chí một vài nhà báo đưa việc này lên blog cá nhân giờ cũng chuyển sang vấn đề khác. Ở cương vị nhạy cảm mà họ đứng, họ đã cảm nhận đủ thông tin để biết kết cục dự án Bô Xít Tây Nguyên đến hồi nào. Nếu ví dụ án Bô Xít Tây Nguyên là cái bánh xe đang lăn không kìm được. Thì giở chỉ còn nghĩ đến vị trí người cầm lái thế nào, và hơn hết là có đổ xăng cho họ tiếp tục lái nữa hay không.?

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Một Mai Khi Trở Lại.




Mai đây anh về qua đường Tú Xương.
Quán vắng mưa khuya bước ai trên đường.


Anh đang ở trại tù cách Sài Gòn hơn 400klm. Lần cuối gặp nhau ở một quán ăn Huế gần ngã Sáu gì đó. Anh tâm sự nỗi khắc khoải trong lòng về những quần đảo xa xôi tít ngoài trùng dương. Những quần đảo mà có khi cả đời anh và tôi không bao giờ đặt chân tới. Vậy mà tôi thấy chúng trong đôi mắt của trầm tư của anh, ở cái đêm ngày 22 tháng 12 năm 2007. Để rồi sáng hôm sau chúng ta bị xua tan tác tại công viên gần chỗ nhà thờ Đức Bà. Tôi bế con lặng lẽ tìm xe ra về dưới sự hối thúc của mấy người công an, không kịp từ biệt anh.

Mấy tháng sau tôi nghe tin người ta xử anh về tội '' trốn thuế''.


Tôi từng nghe Vũ Thư Hiên nói '' ở xã hội này, mỗi công dân là một người tù dự khuyết'' . Nghĩ câu nói ấy chỉ có trong thời mà người ta thích là bỏ tù bằng lệnh tập trung, không cần xét xử. Thật chua chát không ngờ mấy chục năm sau, câu nói ấy vẫn còn chính xác. Người ta sẽ xử, nhưng xử bằng bất kỳ tội gì mà họ muốn. Như thế còn nghiệt hơn là cả cái thời của ông Hiên nữa.

Vợ anh kể cho tôi nghe về tình cảnh anh trong tù. Thật khó khăn cho anh, gì chứ nhà tù thì tôi tưởng tượng được. Tôi thấy vóc dáng thư sinh, mảnh khảnh của anh trong đám tù hình sự...những gì vợ anh kể tôi đều thấy hiện hiển trước mắt tôi....

Biết làm sao được, đến cả người là luật sư hiện giờ cũng đang bị ngấp nghé đủ thứ tội.Đến nỗi anh ta còn phải ngao ngán nói rằng '' thôi thì mình là công dân của họ, họ bắt lúc nào họ muốn, chớ mình làm sao được''. Là luật sư mà anh ấy còn nói về thân phận anh ấy như thế, huống chi người thường như tôi với anh.

Cầu mong cho anh có sức khỏe để qua được những năm tháng trong lao tù khắc nghiệt. Mong cho ngày nào gần nhất, tôi trở lại Sài Gòn anh em mình lại có dịp hàn huyên tâm sự.

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Người lính nhỏ.




Tí Hớn lật cái sọt mẹ đựng quần áo úp xuống, treo lên trên đứng nghiêm gọi bố.

- Bố nhìn này, người lính đang đứng gác.

Lái Gió hỏi con.


- Người lính gác gì đấy, gác gói bim bim mẹ để trên kia à.?

Tí Hớn tỏ vẻ không vừa ý với bố.

- Ơ không phải gác bim bim, bố nhầm rồi. Người lính gác quê hương, cô giáo bảo thế mà. Bố nhầm rồi đấy.

Lái Gió vội xin lỗi con, nếu không Tí Hớn nó lải nhải câu - bố nhầm rồi đấy- đến khi nào bố nó nhận ra sai lầm và xin lỗi nó mới thôi. Lái Gió bảo con.

- Người lính gác tí thôi rồi xuống kẻo ngã, bố chụp cho kiểu ảnh nhé.

Tí Hớn xem ảnh rồi la tướng khoe mẹ.

- Mẹ ơi, xem ảnh người lính Tí Hớn đứng gác này.

Mẹ Tí Hớn trong bếp không ra xem, Tí Hớn trề môi kéo dài giọng nói với bố.

- Ấy thấy chưa, người lính Tí Hớn đứng gác không cho bọn xấu vào nhà mình đấy bố ạ, mai bố mua cho con khẩu súng con bắn bọn xấu bùm bùm.

Lái Gió ôm con vào lòng, hôm nọ bố về đến nhà cứ nghĩ Tí Hớn thấy bố phải nhẩy cẫng lên mừng. Nào ngờ Tí Hớn thấy bố đột ngột về , cậu nhìn bố lặng thinh nước mắt chảy tràn trề. Mãi sau quệt nước mắt ôm bố chả nói câu nào. Bố hỏi mãi mới cười. Mẹ bảo có chiều mẹ đang nấu cơm, Tí Hớn ở trong buồng yên ắng. Lạ quá mẹ vào xem thấy con nước mắt chảy, mẹ hỏi sao khóc thì Tí Hớn chối bai bải - đâu con có khóc đâu- vừa chối vừa quay mặt vào chăn để chùi nước mắt.

Người lính Tí Hớn đa cảm thế này, không đứng gác được đâu. Mà có khi lớn lên Tí Hớn chả còn gì ở đất nước này để mà gác. Lái Gió đi nhiều thấy đất nào cũng có chủ , từ ngọn núi đến khu rừng hay bãi cát, không của ông Bí thư, công an tỉnh, chủ tịch, phó chủ tịch thì cũng của các công ty liên doanh, các công ty nước ngoài...Còn xa xôi ngoài biên giới , hải đảo thì càng chả cần gác. Bọn nước ngoài nó muốn đến đâu nó vạch cái trên bản đồ rồi đưa chính phủ ta xem là xong. Người lính Tí Hớn lúc đó chỉ có mà đi làm bảo vệ gác cổng cho công ty nước ngoài nào đó, chẳng hạn như lên Tây Nguyên gác công trường khai thác nhôm của bọn Trung Quốc. Đứng gác mà lơ ngơ phì phèo thuốc lá, tán gái như Lái Gió hồi trẻ vớ vẩn, bọn ông chủ nó đè ra lấy roi đánh. Bây giờ bọn chủ Đài Loan, Hàn Quốc nó còn đánh công nhân Việt Nam tại Việt Nam thì lúc đến lúc đấy Tí Hớn bị chúng nó đánh cũng thế thôi. Thời thế xoay vần, ngày xưa thì thấy nói bọn thực dân Pháp đánh cu li, phu lục lộ,phu công trường cao su...bọn thực dân Pháp nó chiếm nước ta trái phép, bắt nhân dân ta làm nộ lệ. Còn bây giờ bọn thực dân Trung Quốc, Đài Loan nó chiếm nước ta, bắt dân ta làm nô lệ có giấy phép hẳn hoi. Do chính nhân dân ta thông qua quốc hội thể hiện ý chí thống nhất, đồng lòng ký kết giấy trắng mực đen.Văn tự đàng hoàng nhé, chả phải là giấy viết tay đâu. Mấy thằng phản động lợi dụng để tuyên truyền là Đảng và nhà nước ta bán nước, khốn nạn quá, chúng định làm mất uy tín của Đảng. Chúng vu oan cho Đảng và chính phủ ta. Bọn nhân dân bán nước đấy chứ, chính bọn nhân dân giữ vai trò đất nước này đã can tâm đồng lòng làm vậy. Bọn nhân dân nó sợ sau này con cháu nó phải ra sức giứ gìn đất nước, nó lo cho hậu thế mai sau , nên chúng bảo nhau bán quách hết mẹ nó đi. Con cháu sau này đỡ phải giữ gìn, xây dựng cái chi. Cứ đi làm thuê cũng sống hết kiếp người. Lo chi mấy cái việc khác cho mệt. Mà thế cũng là đường lối đúng đắn, mình bán cho chúng nó thì chúng nó phải đau đầu quản lý, tính chuyện phát triển. Mình chỉ ung dung làm đủ 8 tiếng đồng hồ, lãnh lương về nhà. Rảnh có thời gian thì chơi bời, đàn đúm, không phải lo nghĩ đến quốc gia, xã tắc làm gì. Vì có phải còn của mình đâu mà nghĩ. Cái này gọi là - quẳng bớt gánh lo đi mà vui sống- như sách dạy.


Nếu Tí Hớn không còn gì để canh gác, cậu ấy hỏi Lái Gió là.

- Bố ơi ! bọn bán nước là ai.?

Lái Gió trả lời.

- Bọn bán nước chính là bố,là mẹ, là các bác, các chú và tất cả mọi người lớn con ạ. Hiến pháp ghi rõ rồi. Nhân dân là người chủ thực sự của đất nước. Mà bố và mẹ cùng các chú, các bác là nhân dân. Chỉ có người chủ mới bán được tài sản của mình. Chứ bọn đầy tớ nào mà có tư cách đi bán.


Tí Hớn hỏi tiếp.

- Tại sao lại bán hả bố.?

Lái Gió.

- Bán đi để đỡ phải trông con ạ, bán mà giả tiền nuôi đầy tớ chứ. Không bán thì mình làm gì có đầy tớ.Người ta bảo trông chó béo biết chủ giàu. Mình sống thế nào không cần lắm, nhưng đầy tớ của mình cần phải béo tốt, mỡ màng để người ta trông thấy đánh giá nhà mình giàu có, sung sướng con ạ. Càng nhiều đầy tớ béo tốt càng chứng tỏ nhân dân mình giàu có, dư thừa của cải con ạ. Mát mặt lắm, đi ra nước khác ai cũng khen người Việt Nam giỏi giang vì thế. Tự hào quá đi chứ. Người ta sẽ trầm trồ nói.

- Kìa người dân Việt Nam đấy, nhìn bọn đầy tớ của họ mà xem. Đến bọn đấy tớ còn ăn mặc đẹp, chơi toàn đồ sang, ăn tiêu xả láng thì không biết bọn nhân dân làm chủ chúng phè phỡn đến mức độ nào. Đấy thế có phải là mát mặt không con?

Tí Hớn nghe xong sẽ buồn thiu, cậu vừa đi gác cổng nhà máy sản xuất tăm xỉa răng Đông Phương Hồng ở khu công nghiệp Sài Đồng về. Cậu nói lau mồ hôi nói.

-Con khát nước quá bố ạ, từ khi con lớn đến giờ luôn luôn bị khát nước. Mỗi ngày ở chỗ làm con uống đến mấy chai nước. Bọn chủ người Trung Quốc nó bảo sẽ trừ lương vì con uống nhiều quá.

Lái Gió an ủi con.

- Thôi con uống vừa thôi,kẻo nó trừ lương thì lại nhịn ăn để bù. Cả cái thế hệ của con đều thiếu nước đâu phải mình con. Đấy là quy luật tất yếu trên con đường đi đến CNXH, nó là thời kỳ quá độ để chuyển đổi. Cần phải có một giai đoạn để thích nghi sau đó mới phát triển. Bố thấy người Trung Quốc sắp tới sẽ bán một loại thuốc, mỗi viên nhỏ bằng viên vitamin C. Chỉ cần uống một viên là nửa tháng không cần uống nước. Tự cơ thể mình sẽ hấp thụ nước trong không khí vào cơ thể. Thuốc này rẻ lắm, dân mình ai cũng mua được con ạ. Đời ông nội đã hy vọng thấy thiên đường, đời bố cũng vậy, giờ con phải có trách nhiệm nuôi dưỡng hy vọng nhìn thấy thiên đường CNXH thay cho bố và ông nội. Chúng ta đã đánh đổi bao thế hệ , bao nhiêu đất đai tổ quốc để mong có ngày đi đến nơi và nhìn thấy cánh cổng thiên đường đẹp đẽ trong kinh Mác đã nói. Khi đi qua cánh cổng thiên đàng mà Mác đã chỉ ấy. Thế hệ các con sẽ không phải làm gì hết, lúc đấy tha hồ hưởng thụ vật chất. Đừng để mất hy vọng con ạ, mất hy vọng là mất tất đấy con. Bố truyền cho con hy vọng thiên đường, nếu đời con chưa thấy thì con phải truyền lại cho con trai của con hy vọng ấy.

Tí Hớn chơi chán lăn ra ngủ, Lái Gió giật mình mới biết từ nãy luyên thuyên một mình. Thế này mai phải đi gặp bác sĩ tâm lý khám xem sao thôi. Dạo này dở hơi hay sao hay nói chuyện một mình thế không biết.

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

Cái tổ ong.




Chiều nay đang ngồi viết linh tinh gần cửa sổ, bỗng thấy con ong vàng bay vù vù. Vội vàng đuổi Tí Hớn vào gian bên trong. Hóa ra con ong đã làm cái tổ nhỏ bằng ngón chân từ bao giờ. Thế này lại phải dặn vợ đừng đóng cửa sổ để nó bay đi bay về.

Không biết có phải con ong năm nào không, cái con ong không về sau một đêm mưa bão. Để lại những con ong non nhỏ xíu chết dần. Mình nghĩ đúng là nó, vì nó có đậu ở chỗ năm nào có cái tổ cũ như muốn tìm lại cái gì. Cái tổ bây giờ nằm chỗ khác cách tổ cũ chừng một mét. Không biết năm đó vì sao nó bỏ lại cái tổ chứa con nó, có phải vì mưa bão triền miên khiến nó bị thương hoặc quên mất lối về chăng.

Năm nay vợ mình sẽ không bắt mình phá cái tổ ấy như năm đó. Cái đêm con ong mẹ không về năm ấy mình đã thức trắng chờ đợi nó về và viết en try '' con ong, thằng bé và cơn mưa'' được báo SGTT in và trả nhuận bút 200 nghìn. Đấy là bài đầu tiên mình được lên báo, cũng là bài rẻ nhất và cũng là bài mình vừa viết vừa quệt nước mắt. Những bài báo sau bét nhất là 500 đến 1,5 triệu, nhưng toàn bài ăn chơi, sưu tầm... những bài báo viết về toàn người có tiền. Đi phỏng vấn họ sướng lắm, cà fe cà fáo họ toàn trả tiền.Lại còn chu đáo đưa đi các nơi, trả lời cặn kẽ.

Sau này mình nhận ra viết thế là bố láo, xã hội bao cái đảo điên, nhiều người khốn khổ thế mà mình chỉ đi viết toàn cái sung sướng .Làm cho người đọc tưởng đất nước này hạnh phúc lắm, không có bất công, nghèo đói, khốn nạn..gì gì cả.


Thế là mình viết những cái mà mình nghĩ cần viết. Không được tiền lại được người ta đến dọa nạt chỗ làm ăn,khiến mình thất nghiệp. Ha ha ha ..nghĩ cũng đau, thỉnh thoảng vợ đay nghiến thì lại an ủi vợ. Thôi em, anh chưa bị như anh Điếu Cày là còn may... ha ha ha ha.


Vợ mình nói là mình thất nghiệp thế này viết cái gì ra tiền.Mình đến gặp bà chị làm ở hội nhà văn quen biết rộng. Bà ấy gửi sang một tờ báo với lời đảm bảo là mình đủ khả năng viết. Báo bên kia biết danh bà ấy, nên họ tin bà đó đã đảm bảo về khả năng thì không phải lăn tăn. Hôm đầu họ nhận ngay và giao việc là đi viết về hậu trường sân khấu, còn nói rõ là bọn ca sĩ, ngệ sĩ ăn uống thế nào, dùng đồ gì, nói chuyện ra sao... càng là đề tài mà báo cần. Mình nghe xong bai bai với lý do trình kém không viết được. Về bị bà chị nói là không biết chấp nhận bước đầu. Bà ấy giảng là phải chịu khó rồi sẽ có cơ hội. Bà chị tốt em biết lắm, nhưng đúng là viết thế em không có tài, không có cả can đảm để viết như thế nữa chứ.


Cái tổ ong ngay trên đầu mình, lẽ ra mình không hút thuốc nhiều khói thuốc làm nó sợ. Từ mai mình sẽ ngồi ra chỗ khác. Mà xong mấy hôm nghỉ mình lại lên rừng làm bạn với núi cao, rừng xanh. Hy vọng con ong mẹ sẽ chăm sóc đàn con chúng tốt đẹp. Mình cầm tiền đặt của nhà sách...để viết cuốn tiểu thuyết đầu tay . Giờ phải tập trung hoàn thành giao ước, nếu mà xuất bản được '' đấy vẫn là nếu xin được giấy phép'' thì các bạn nhớ mua ủng hộ nhé.