Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

Chiến Tranh Phong Thủy Giữa Việt Nam - Tàu và Mỹ (2)

Lời bàn:

Lý đi rồi - là họ Lý dời đô từ Hoa Lư ra Thăng Long, Lý lại về, cũng có nghĩa là người mang họ Lý sẽ trở lại trong năm lẻ hai ngàn (2000). Như vậy họ Lý về đây không ai khác hơn là Lý Đông A. Vì 1000 năm trước họ Lý (Thái Tổ) đi, từ Hoa Lư, rồi Lý lại về (Lý hưng danh), để làm chủ đất nước, vào năm Nhị Ngũ (2005), vạn mộc xuân vinh, trăm năm sau thái bình (cây cỏ xinh tươi). Chúng ta cần phải suy nghĩ về những câu "sấm" ở trên, để biết người xưa muốn nhắn gởi gì đến thế hệ của chúng ta ngày hôm nay.


Như đã trình bày rất rõ về phương diện địa lý phong thủy, trong vấn đề trấn yểm thì Trung Quốc đã thất bại, đã thua. "Chính các anh phá các anh rồi!". Hiện tại lực lượng dân tộc ta không đứng một mình. Các cụ Việt Nam và các cụ Mỹ đã bàn với nhau về các chiến lược để phân chia trách nhiệm rất rõ ràng. Nếu Trung Quốc xử dụng độc kế, là tung 20 triệu hoặc 10 triệu những kẻ "bệnh hoạn tâm thần" cầm súng qua xâm lăng Việt Nam, thì chúng ta có đủ chính nghĩa để đánh và nếu chúng ta giết những kẻ xâm lăng chúng ta không có tội. Ấy là chúng tôi chưa kể tới việc có thể yêu cầu người Mỹ xử dụng những kỹ thuật hiện đại nhất để đánh sập đập Tam Khẩu. Chúng tôi biết một điều rằng: “Đài Loan không đủ sức nhưng Hoa Kỳ họ đủ sức và thừa sức phá tan đập Tam Khẩu bất cứ lúc nào". "Có nhiều cách khác nữa để đánh”. Nếu đập Tam Khẩu bị bể thì sự tàn phá không thể lường được và địa lý của nước Trung Hoa sẽ bị thay đổi toàn diện, thiết nghĩ giới lãnh đạo Tàu hiện tại nên nhớ nằm lòng chuyện này và đủ khôn ngoan để từ bỏ mộng xâm lăng lân bang, nhất là xâm lăng và diệt chủng dân tộc Việt Nam. Cho nên cái lời dự kiến dự ngôn của Lưu Bá Ôn là hiện thực. Quý vị nên nhớ rằng: Nếu đập Tam Khẩu bị đánh bể, phải mất hơn một tháng, thì hàng tỷ tỷ khối nước mới thoát ra được tới cửa biển phía Đông (từ Ðông sang Tây nước Tàu dài hàng ngàn cây số), và toàn bộ gần một phần tư nước Tàu sẽ bị ngập trong biển nước. Nói thẳng ra là chúng ta không có chủ động làm việc này, nhưng nếu người Tàu xử dụng cái độc kế tàn ác với chúng ta, xử dụng độc kế dã man với thế giới thì thế giới sẽ hành động. Đây là sự phối hợp sách lược về mặt chiến lược giữa Việt Nam với Hoa Kỳ và đương nhiên Hoa Kỳ còn phối hợp sách lược, chiến lược với nhiều quốc gia khác trên thế giới, nhưng ở đây chúng chỉ nói đến vấn đề liên quan đến Việt nam chúng ta mà thôi. Cho nên trên làn sóng này, để chuẩn bị chấm dứt cho buổi nói chuyện hôm nay, "Một lần nữa chúng tôi kêu gọi những người Cộng Sản ở trong nước hãy trở về với dân tộc". Hãy nhìn thấy rõ cái hiểm nguy mà dân tộc đang phải đối diện, chính trị không phải là một trò đùa để thử. Không ai có thể đùa giỡn trên xương máu của dân tộc. Các anh Cộng Sản "đấu tranh” để dành được chính quyền, nhưng các anh không đủ tài năng và trí tuệ để giữ và phát triển tốt đẹp được cái chính quyền đó. Nói đúng hơn là "Các anh đã thắng trong chiến tranh, nhưng các anh đã thất bại trong hòa bình", và ngày hôm nay cái chính quyền của các anh đã trở thành tay sai cho Tàu. Các anh đang tiếp tục đi vào con đường làm tay sai cho Tàu, thì mai đây, các anh sẽ phải trả giá cho hành động tay sai này. Và các anh trả lời như thế nào cho những thế hệ sau này về những tội ác mà các anh đã gây ra cho đất nước và cho dân tộc ? Giờ đây, vì tổ quốc các anh phải làm một cái gì đó cho đời sau, cho con cháu các anh không nguyền rủa lũ cha ông của chúng. Thời gian không còn nhiều, một lần nữa tôi xin nhấn mạnh "thời gian không còn nhiều". Hoa Kỳ họ cũng chỉ chờ một lúc nào đó thôi. Sự kiên nhẫn của họ chỉ có giới hạn tới một lúc nào đó thôi. Tôi xin nhấn mạnh để tất cả những người thuộc giới lãnh đạo Hà Nội hiểu rằng: "Tình hình khắp nơi trong vùng Á Châu đã có vẻ thuận lợi cho chúng ta". Từ Indonesia đến Miến Điện, qua Ấn Độ, đến Pakistan, qua Nga, đến Nhật, đến Đài Loan, tất cả đã "ready" (đã sẵn sàng). Cho nên chúng tôi hiểu rằng Hoa Kỳ họ cũng không thể ngồi chờ lâu và thời gian không còn chờ đợi những người không có đủ cái dũng khí để quyết định cái vận mệnh của dân tộc vào cái thời điểm cực kỳ nguy hiểm này. Một ai đó dám hiên ngang đi vào lịch sử khi dám làm một việc gì đó có lợi cho đất nước. Ðiều này sẽ ("save") làm giảm bớt nhiều, rất nhiều cái thiệt hại cho nhân dân ta, và cái công trạng đó sẽ được dân tộc ngàn đời ghi công như đã nhiều lần tôi thưa với quý vị: "Cánh cửa lớn của lịch sử hàng ngàn năm mới mở ra một lần”. Và phúc cho ai biết đi vào cánh cửa lớn của lịch sử ấy một cách thuận lợi


Tôi xin hết lời phát biểu của tôi.


Lê Văn Xương.

2 nhận xét: