Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008

đêm yên tĩnh

Anh thấy cô vào quán cà fê, tay phải cô cầm cái túi xách , tay trái là một cành hồng đỏ thắm. Đến cửa quán cô đưa nụ hoa lên mũi hít hà. Nét mặt đầy tràn trề hạnh phúc. Lâu anh mới thấy cô xoã những lọn tóc bồng bềnh trên bờ vai, trong bộ trang phục gọn gang và mode như lúc này. Cô gọi một cà fe đen, trong lúc chờ cà fe, cô cầm nhành hoa bằng cả hai tay ngắm nghía, thỉnh thoảng lại hít hà. Đôi mắt cô long lanh, má cô ửng hồng rạng rỡ khi ngắm nghía nhành hoa hồng đỏ thắm. Bông hoa thật đẹp, cành hoa được quấn bởi nilong bong im màu sắc, có cái dây lụa thắt như cái nơ. Cà fe đến bàn, cô đặt nhành hoa xuống nâng tách cà fê lên môi, mắt vẫn không rời nụ hoa. Cô lấy điện thoại ra bấm bấm như nhắn tin.

Điện thoại của anh rung nhẹ, anh đọc tin nhắn rồi quay sang bảo người ngồi bên cạnh.

- Tôi có việc phải đi, ông cứ làm mẫu để người ta ký duyệt lên đấy cho chắc chắn. Đưa file ảnh cũng được, nhưng chất liệu không thể hiện được rõ ràng thì lằng nhằng lắm.

Người ngồi lại gật đầu nói

- Anh yên tâm, em làm quen rồi mà, anh có việc cứ đi trước đi ạ.

Anh nhìn về phía bàn cô, hai chân cô đang đung đưa theo điệu nhạc, lúc này cô lấy cái gương nhỏ ra soi để tôi lại đôi môi bằng thỏi son. Nhiều lần cô rủ anh đi học khiêu vũ cổ điển. Anh ậm ừ mãi rồi đi đến câu lạc bộ khiêu vũ cùng cô một lần. Đến nơi anh nhìn mãi mà chả tiếp thu nổi, đôi chân anh cứng quèo mỗi lần chuyển bước. Ấy mà trước đó cô nhìn anh đá bong với bước chạy , pha đảo người, ngoặt bong. Cô khẳng định đôi chân anh sẽ tuyệt vời trên sàn khiêu vũ. Chuyện đi học nhảy thoáng cũng đã mấy năm rồi không nhắc lại nữa.

Anh nhìn đồng hồ, 17 giờ 30 , phải nhanh mới kịp,. Anh đi ra đằng cửa hông quán cà fe. Anh đi thật nhanh, đến lớp mầm non, còn lại một cô giáo và thằng bé con anh. Thấy bố nó reo oà lên.

- A bố, a bố, bố đấy

Rồi nó liến thoắng.

- Bố đến đón con à ? Bố đến đón con đấy.

Nó choàng cổ anh vít đầu thơm má anh, bên này đến bên kia miệng nói

- Con yêu bố, con thơm bố.

Cô giáo phì cười, cô lấy túi đồ của bé và phiếu bé ngoan. Thằng bé cầm phiếu đút vào túi ngực anh nói.

- Bố cất phiếu bé ngoan cho con.

Khoanh tay trước ngực, bé chào cô giáo

- Con chào cô , con về ạ

Cô giáo nói với anh.

- Thằng bé nhà anh mới hai tuổi rưỡi mà nói được nhiều nhất lớp, cái gì cũng nói được. Chắc giống bố, chị ấy bảo anh kể chuyện hay lắm, chị ấy mê anh vì anh kể chuyện đấy.

Anh đưa con về nhà, lấy sữa chua trong tủ lạnh cho bé ăn. Bật kênh hoạt hình CN cho bé ngồi yên. Anh vo gạo cho vào nồi cơm điện, nhặt rau nấu canh, thái thịt rang. Anh làm rất nhanh và gọn ghẽ. Ra khỏi bếp anh thấy bé chăm chú xem ti vi, anh bảo con.

- Con trai bố, con ngồi xem ti vi, bố chạy ù một tí xuống đường mua cà nhé.

Bé quay ra hỏi bố.

- Bố chạy ù một cái bố về ngay à ?

Anh gật đầu rồi khép cửa đi nhanh xuống đường mua cà, quay về bé vẫn ngồi chỗ cũ xem vô tuyến. Anh thơm bé nói

- Con trai bố giỏi quá.

Điên thoại báo có tin nhắn, anh mở ra đọc thấy tin của vợ

- Anh nấu cơm và cho con ăn trước, em có việc về muộn.

Hai bố con ăn cơm xong, anh tắm cho bé rồi đưa con lên giường. Bé cầm tay bố đập vào mông mình, bé nói.

- Bố à ơi con đi.

Từ ngày bé sinh, anh đã mua mấy cuốn ca dao dày cộp để học thuộc lòng. Anh muốn con trai mình chìm vào giấc ngủ trong tiếng ru bằng làn điệu ca dao, như mẹ anh ngày xưa vẫn ru anh ngủ. Anh đập nhẹ tay vào mông con cất lời ru.

- À ơi ai về tôi gửi buồng cau

À ơi, buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy , à à ơi

Ai về tôi gửi đôi giầy.

À ơi, phòng khi mưa gió, à ơi để thầy mẹ đi

Thằng bé vòng tay ôm ngang bố, chìm vào giấc ngủ. Anh nhìn khuôn mặt tươi tắn của con mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán bé rồi gỡ tay bé khỏi người anh, thay vào cái gối nhồi bông hình con thú. Anh đến bàn máy tính mở máy, nhìn những dãy số trên màn hình. Anh gọi điện đọc cho người bên kia nghe những con số lần lượt.

Cô đến gần nhà, thả cánh hoa hồng xuống xe rác đầu ngõ, buộc lại tóc, lấy khăn lau son phấn trên mặt. Cô vào nhà thấy anh đang ngồi trước máy tính, điện thoại kẹp cổ nghe, tay hý hoáy cầm bút viết vào sổ những con số. Nghe điện thoại xong anh nói

- Em ăn cơm đi, anh vẫn để thức ăn trên mâm, anh chưa cho vào tủ lạnh đâu.

Cô thay quần áo, vào nhà vệ sinh. Cô giở lồng bàn ngồi ăn trong bếp. Nước mắt cô trào ra cay đắng. Miếng cơm ứ nghẹn, cô cố kìm tiếng nấc trước thái độ của chồng. Anh ấy không biết hôm nay là ngày gì hay sao, cô đã phải tự đi mua hoa cho mình để lúc đám bạn đến chúc mừng có hỏi thì bảo hoa chồng tặng. Đám bạn gái học cô ngồi với cô tại quán cà fe khen hết lời anh ấy tâm lý, quan tâm đến vợ. Ngày này năm nọ anh đưa cô đến chỗ làm, thấy vợ mang theo túi hoa quả, bánh kẹo to anh hỏi

- cơ quan em liên hoan gì đấy?

Cô đã cố kìm không khóc trong ngày sinh nhật của mình năm ấy, rồi mấy năm chung sống với nhau. Chẳng lần nào anh nhớ hay là anh có nhớ nhưng không màng quan tâm đến cô. Điều ấy chỉ có anh mới biết. Cô muốn đến bên anh gào lên hỏi anh biết hôm nay là ngày gì không. Nhưng đêm đang yên tĩnh, thằng bé đang ngủ ngon, anh đang chăm chú tập trung làm việc. Không gian lặng ngắt làm cô không dám phá vỡ.

Người đàn ông dụi mắt trước màn hình máy tính, những con số trở nên nhập nhoè. Anh cố gắng gượng chống cơn buồn ngủ và cơ thể muốn rã rời sau ngày làm việc chạy ngược xuôi tất bật. Vợ anh vào giường gây tiếng động làm thằng bé hơi tỉnh, nó ú ớ gọi bố ơi.

Vợ anh dỗ nhẹ làm thằng bé yên tâm ngủ tiếp vì tin tưởng bên cạnh nó đã có người.

Anh nhủ thầm.

- Ngủ ngoan đi con trai, để bố làm việc lấy tiền nuôi con nhé.

Cô nằm trên giường ôm con, nước mắt âm thầm chảy dài trên má.

Anh làm việc xong, tắt máy chui vào giường. Vợ con anh đã ngủ . Anh nghĩ về công việc ngày mai một lát rồi ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ ngủ anh mơ thấy con trai mình đang theo bố đến công trình, nó vớ cái cái thứơc chạy lăng xăng miệng líu ríu.

- Con làm cho bố, con làm cho bố

Anh mỉm cười trong cơn mơ ngủ. Vợ anh chưa ngủ , cô quay sang thấy anh đang tủm tỉtm cười. Cô cảm thấy tủi thân vô cùng, anh ấy nghĩ gì mà cười trong cả giấc mơ thế.

Cô muốn lay anh dậy để hỏi, nhưng đêm đang yên tĩnh thế này, cô không dám phá vỡ

7 nhận xét:

  1. Lay phai ba vo dien (crazy)

    Trả lờiXóa
  2. Chưa hết truyện chứ? Mình không muốn kết thúc thế này! Vì chẳng ai là ngừoi có lỗi cả!

    Trả lờiXóa
  3. cũng khó nói, 1 ông chồng biết chăm con, nấu nướng mà vẫn chuyên chú kiếm tiền chứ ko về nhà vắt chân lên đọc báo hay la cà hàng bia với bạn quả là hiếm, nhưng với 1 cô vợ muốn hoa hồng và nhảy cổ điển thì rõ ràng như vậy là chưa đủ. Mà sao cánh đàn ông khó nhớ sinh nhật chị em thế hả giời :(

    Trả lờiXóa
  4. Hình như mung sinh nhat không phải thói quen của nguoi VN . Toi lớn lên bên Au Châu và cũng là phụ nữ mà có để ý gì đến SN đâu trời . Tuổi teen còn SN này nọ có gia đình rồi thì sinh hay không sinh có gì quan trọng ? Bạn bè tôi không thấy ai khiêu vũ cổ điển cả , tui mà đòi đi học cái món đó sẽ bị thiên hạ tưởng mình điên . Chắc bà vợ đó điên thật hay là có máu cải lương ;-) .

    Trả lờiXóa
  5. Cuộc sống gia đình là thế đấy, đàn ông đến từ sao Hoả, mà phụ nữ lại đến từ sao Kim mà :) Nhưng một ông chồng đã biết viết nên những dòng này, chắc chắn là biết chúc mừng vợ nhân ngày sinh nhỉ ;)

    Trả lờiXóa
  6. Tôi thì tôi không cho rằng cô ấy...điên, như ai đó ở đây đã nói. Cô ấy có quyền mơ ước về hoa hồng, sự quan tâm, lãng mạn, tinh tế và sự phong phú về mặt tâm hồn chứ (nếu ai bảo không mơ ước về một vài điều tương tự thế, thì hẳn người ấy mới là điên). Chỉ có điều chưa đúng ở đây, ấy là, ngoài tình yêu với chồng, với con, thì cô vợ ấy, có lẽ, đã yêu bản thân cô hơn một chút so với 2 người còn lại trong gia đình cô. Nếu ngược lại, hẳn cô ấy sẽ thanh thản và hạnh phúc hơn nhiều.

    Trả lờiXóa
  7. Đọc cái này cứ thấy nhạt nhạt, như mô típ ở đâu... chắc bác bàn chuyện quốc gia đại sự quen nên đến khi viết những thứ này nó thành ra thế này:D. Thôi chuyên môn hóa một thứ thôi.

    Trả lờiXóa