Thứ Hai, 21 tháng 4, 2008

Người đến trong đêm

Thân tặng THA.

Cố nhân cách nửa địa cầu
Ngàn trùng thương nhớ vẫn theo nhau
Đêm nay ta đốt dòng tâm sự
Trong khói men nồng dĩ vãng xưa.

Tôi ngồi đợi chuông điện thoại reo, đã 12 giờ đêm. Áo quần mặc sẵn để chờ một người bạn tôi không biết mặt, không biết ở anh ở đâu, từ đâu đến, chưa biết chúng tôi gặp nhau chỗ nào. Vợ tôi lắc đầu, cô ta không hiểu sao lại có cuộc gặp giữa đêm khuya với người bạn chả biết gì như vậy. Cô ta dễu cợt sự chờ đợi của tôi.

Tôi vẫn ngồi chờ, tôi tin anh ta sẽ gọi tôi. Cho dù gặp để nhìn thấy nhau thôi, nhất quyết anh ta sẽ gặp tôi. Tôi ngồi với niềm tin mãnh liệt vào tình bạn biết nhau qua mạng intenet. Tôi ước mong gặp anh thế nào, chắc anh còn ước mong gấp bội. Tôi ngồi hình dung ra khuôn mặt con người uyên bác , hiểu sâu rộng và có lối viết cực kỳ thâm thúy, súc tích ấy. Cả tuổi tác anh ta nữa.

1 giờ kém 15. Điện thoại reo. Vợ tôi ngỡ ngàng hỏi

- Tưởng đùa hóa ra thật à?

Tôi ra đường, mưa bay lất phất. Đêm Hà Nội mùa xuân vẫn lạnh. Gọi ta xi tôi đi sang sân bay Nội Bài theo lời dặn trong điện thoại. Từng người ra khỏi phòng, khách Tây, Ta cứ lũ lượt kéo nhau ra. Anh là ai trong số đó?. Người mặc áo kẻ sọc kia,không phải trông anh ta không giống như tôi hình dung. Ông già mặc áo vét, khó lắm, anh ta không già như thế. Người đi ra thưa dần,một số người ra trước đang đứng ở sảnh chờ đợi ai. Tôi cố gắng quan sát ai là anh.

Rồi một tốp người nữa đi ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đang kéo túi đồ. Lúc anh ta ngẩng đầu lên, bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Cảm tưởng có tiếng reo to, a bạn đây rồi.

Chúng tôi tiến lại nhau, ôm chầm lấy. Về sau này chúng tôi không lý giải vì sao chúng tôi nhận ra nhau dù chưa một lần gặp mặt.

Xe đưa chúng tôi về Hà Nội, bước xuống Taixi, anh nói.

- Bạn biết không,đây là lần đầu tiên tôi đặt chân lên đất Thăng Long đấy. Tiếc lại là ban đêm.

Tôi hỏi anh bay từ đâu, anh mỉm cười nói.

- Từ nửa vòng trái đất, sớm mai tôi lại bay đi luôn.

Chúng tôi hàn huyên bên ấm trè, mấy miếng dưa hấu. Thời gian đi rất nhanh, thoáng đã hết mấy tiếng đồng hồ. Tôi đưa anh ra sân bay, ngồi nói chuyện đến lúc anh đi vào phòng chờ. Tôi mới biết anh bay từ một nước xa đến Nhật để công tác. Anh tranh thủ ghé về Việt Nam. Tào lao với tôi dăm ba câu rồi đi.

Có tiếng động cơ trên bầu trời, tôi ngước nhìn thấy chiếc máy bay trong ánh bình minh yếu ớt. Chắc anh trên đó, không biết anh có nhìn thấy đất Thăng Long trong ánh sáng này không?

Về đến nhà, vợ tôi hỏi anh đâu. Tôi nói anh bay rồi. Vợ tôi ngạc nhiên không hiểu sao có người bạn kỳ quặc đến vậy. Đi từ mãi đâu đến nói chuyện một hồi rồi đi.

Không có chuyện gì bí mật hay to tát. Chỉ là những người bạn muốn nhìn thấy nhau, điều ấy thật khó tin khi bay cả nửa vòng trái đất để nhìn nhau và hỏi thăm rồi đi. Nhưng chẳng lẽ trên đời không có tình bạn như thế sao. Câu chuyện này tôi viết nhớ về kỷ niệm với bạn. Ai không tin là việc của họ phải không bạn già?

7 nhận xét:

  1. Vâng bạn thế thì thật là quý, nhưng có một chi tiết em muốn hỏi, 1h kém 15 người bạn đấy gọi cho bác rồi bác bắt taxi ra sân bay mà người ta vẫn check out, tức là người kia gọi bác từ lúc máy bay vẫn lượn trên trời ạ ?

    Trả lờiXóa
  2. KỲ LẠ, ANH ĐÚNG LÀ MỘT NGƯỜI KỲ LẠ

    Trả lờiXóa
  3. NBG , tâm hồn rất nhạy cảm lãng mạn pha lẫn cái gì đó man mác buồn . Câu chuyện rất dễ thương . Tri kỷ đâu dễ tìm .

    Trả lờiXóa
  4. Người Buôn Giólúc 03:16 22 tháng 4, 2008

    bạn ấy mượn đt gọi ở sân bay. Bạn ấy phàn nàn về người ta khó chịu khi bạn ấy gọi nhờ điện thoại. Bên chỗ bạn ý đó là việc bình thường

    Trả lờiXóa
  5. Vâng cảm ơn bác là em hay tò mò :).

    Trả lờiXóa
  6. DCT cũng ước một lần được gặp gỡ người ấy...

    Trả lờiXóa
  7. Ai day, bac Thai Hong Anh a :D?

    Trả lờiXóa