Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Tâm sự trên rừng.




Trời vẫn mưa, tấm hình này đứng trong nhà chụp ra ngoài. Mưa mù mịt , mưa thế đã hai ngày hai đêm.

Hôm qua mình nhìn thấy từ sáng đến tối có 7 người đi qua đây. Có 5 người trở về qua chỗ mình ở. Còn hai người chắc ở lại trong rừng bắt ốc núi, rùa núi, rắn...mấy loại động vật bò sát thấy mưa là bò ra.

Chả có việc gì làm khi trời mưa, vào mạng xem tin tức. Thấy các báo điện tử thi nhau đưa tin kỷ niệm trọng thể ngày chiến thắng 30-4, ngày lễ lớn của dân tộc Việt Nam. Đọc xong thấy băn khoăn như có gì chưa yên trong lòng. Bèn lấy dao chẻ nốt cái thành ghế làm củi đun nươc mưa pha trà.

Cái bếp của mình là hai hòn đá, còn xoong đun không phải bằng nhôm hay i nox đâu. Vì nếu có xoong nồi thì ắt có bếp rồi. Nước để trong cái chai lavie bằng nhựa để trên hai hòn gạch, nhồi củi ở dưới mà đun. Đừng lo cái chai nó chảy vì lửa, nó chỉ dúm dó biến dạng đến lúc nước sôi. Quan trọng là chỉnh cái phần đựng nước trong chai đúng ngọn lửa.

Chén trà nóng rẫy, thuốc lá đậm đà. Hít hà nào xem mình lăn tăn cái gì.


Ngày đất nước thống nhất tất nhiên là mừng rồi, nhớ hồi năm 1976 hàng đoàn xe quân sự, xe tăng chạy qua cửa nhà mình, đi lên phía cầu Long Biên. Đoàn xe chạy ban tối, mình đứng xem còn nhặt sỏi ném vào bánh xích xem nó nghiền thế nào. Người lớn nói đoàn xe này chạy lên đường Thanh Niên tập kết, để ngay mai diễu hành qua Lăng Bác báo công giải phóng miền Nam.

Ba năm sau, cũng vào một tối. Ngày ấy thì đường xá vắng lắm. 8 giờ tối đã vắng tanh, một đoàn xe quân sự lại chạy qua, những chiếc xe chở những người lính, chở những thứ quây bạt kín mít đi qua nhà mình lên phía cầu Long Biên. Lần này họ không phải diễu hành qua Lăng mà đi hẳn qua cầu Long Biên lên biên giới phía Bắc. Đoàn xe hôm ấy đi lên mặt trận chống bọn Trung Quốc xâm lược biên giới nước ta.

À đến đây mình biết lăn tăn gì rồi. Mình băn khoăn nghĩ những người lính đã chiến đấu cho tổ quốc ấy, có người được tôn vinh, có người bị lãng quên. Và mình giật mình khi nhận ra những người chiến đấu chống quân xâm lược TQ tàn ác thì không được nhắc tới. Còn những người đánh giết quân Miền nam Việt Nam ( còn gọi là bọn Nguỵ) mới là những chiến công chói lọi phải náo nức ca ngợi, phải tổ chức trọng thể.

Giết bọn xâm lược khác máu tanh lòng khác với giết bọn con Hồng, cháu Lạc nhưng đi ngược đường lối của mình. Đâu cũng là chiến công, nhưng ăn mừng chiến công nào là quyền của người quyết định.

Trịnh Công Sơn có nhiều bài tâm trạng, loại mình cũng nhiều tâm trạng, nhưng mình lại không ưa nhạc của ông ta lắm. Duy có bài mình thích nghe đó là bài Gia Tài Của Mẹ mà ông sáng tác.

Một nghìn năm đô hộ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ một rừng xương khô.
Gia tài của mẹ một núi đầy mồ.

...

Gia tài của mẹ một nước Việt buồn.


Buồn như hôm nay mình ở trên rừng xanh, núi cao. Mưa giăng kín khung trời, tủi vì miếng cơm manh áo tha hương nơi heo hút, nhớ con thơ khi ngủ trằn trọc hỏi mẹ sao chưa thấy bố về.

Buồn cho nước Việt trong ngày lễ trọng đại tràn ngập cờ hoa, nhưng thấp thoáng đâu đó sự ngậm ngùi của những đứa con Việt Nam ngã xuống vì đạn Tàu bị lãng quên, buồn cho cả những người Việt đã ngã xuống vì đạn của nhau do không cùng chí hướng nữa.

6 nhận xét:

  1. Bạn nhớ con thơ khi ngủ trằn trọc hỏi mẹ sao chưa thấy bố về...mà đã buồn đến thế (bố chỉ đi làm ăn xa nhà), còn biết bao đứa trẻ như con bạn - ở đâu đó trên khắp đất nước này-cũng hỏi mẹ nó sao vĩnh viễn không thấy cha nó về...kể từ ngày ấy...hic!hic!

    Trả lờiXóa
  2. cùng suy nghĩ với bác. Em là người hay theo dõi Blog bác, Nếu có dịp xin đựoc mạo muội hỏi chuyện về chuyến đi rừng của bác?!

    Trả lờiXóa
  3. Pin laptop của bác chạy được 2 ngày? Hay trên đó có điện rồi?

    Trả lờiXóa
  4. Chai đựng nước khoáng ( PET ) rất độc khi có nước nóng phía trong . Cậu còn đem đổ nước vào đun sôi thì hết chổ nói . Thật ra nó ko gây ra chết liền mà bệnh hoạn , phiền phức lắm .

    Trả lờiXóa
  5. Em cứ hay nghĩ vẩn vơ cho rằng người Việt Nam mình cứ thích ru rú trong lũy tre làng cho gần mẹ cha; thế mới là phúc, thế mới sướng nên nước Việt Nam từ "Bắc giáp Động Đình hồ" mà bây giờ cái ải Nam quan cũng bị thiến mất. Bài viết này của bác tâm sự, nhưng ủy mị "tủi vì miếng cơm manh áo tha hương nơi heo hút".
    Ừ, thì vì nghèo phải tha hương. Nhưng em thấy đó là tinh thần mạnh mẽ của bác. Ừ thì nhớ con thơ; nhưng phải có "rừng mắm" lấn biển thì mới có đất cho đời sau con người khai hoang, trồng trọt bác ạ.
    Dân Trung Quốc đời nhà Nguyên, nhà Thanh trốn giặc mà đi khắp nơi trên thế giới. Vai trò của họ hiện nay như thế nào, bác biết rồi đấy. Quả đó là cái tinh thần người Việt mình nên học hỏi bác ạ.

    Trả lờiXóa