Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2009

Hương Lá Xông 7




Phần Kết.



Người đàn ông khuôn mặt nhầu nhĩ khắc khổ đứng giữa con đường đất ,ngơ ngác nhìn như tìm kiếm vật gì. Anh ngỡ ngàng khi thấy những căn nhà mới mọc lên. Thằng bé con hơn ba tuổi đứng bên cạnh nắm tay anh,ngước mặt nhìn bố hỏi.

- Bố tìm gì hả bố.?

Anh cúi xuống hôn má con, thằng bé trắng trẻo, khuôn mặt sáng ngời, tươi tắn trái ngược với sắc mặt bố.

- Bố tìm mấy cái cây bố trồng ngày trước con ạ.

- Bố trồng ở đâu hả bố ?

Anh đặt cái túi xuống đất, bế con lên chỉ.

- Ở đằng sau mấy ngồi nhà này, chắc là vậy con ạ. Bố đang tìm.

- Sao bố lại trồng ở đây ?

- Vì trước bố từng ở đây con trai ạ.

- Có phải cây này không bố ?

Cậu bé chỉ vào đám cây cúc dại thấp lè tè ven đường, cậu ưỡn mình tụt xuống người bố chăm chú ngắm những bông hoa cúc dại nhỏ xíu. Bàn tay xinh xinh của cậu vươn ra ngắt một bông hoa đưa bố.

- Con lấy cho bố đấy.

- Bố xin con. Không phải cây này bố trồng đâu con ạ.

Người bố cầm bông hoa cúc dại nhỏ xíu đưa lên mũi ngửi, mùi hăng hắc thoang thoảng. Anh thấy có lối đi giữa hai cái nhà. Anh nhấc túi và tay kia xốc nách thằng bé đang nghịch bụi cây lên hông nói.

- Đi thôi con.Có lối đây rồi.

Hết lối đi thấy một cánh đồng lúa, thấp thoáng mấy bóng người mặc áo kẻ sọc đang lúi húi giữa cánh đồng. Anh nhíu mày tự hỏi – sao ít thế ?. Một gương mặt lỳ lợm dưới cái mũ lá hất hàm hỏi anh.

- Thăm thằng nào đấy, vào nhà kia xin phép cán bộ đi.

Anh nhìn bụi chuối bên cạnh, gương mặt ở trong bụi chuối chui ra khuất quá anh không để ý. Các đời đội trưởng trước anh thường núp trong bụi chuối này tránh nắng. Chỉ có anh là không như họ, anh đứng trên sườn đồi để nhìn mọi thứ thích hơn, bất chấp cái nắng gắt, phơi thân như các bạn tù của mình.đang làm ruộng.

Đám áo sọc dưới ruộng nhìn anh hy vọng, chắc họ cố nhìn xem có phải người nhà mình không. Anh chạnh lòng khi thấy cái nhìn của họ. Những cái nhìn như muốn bấu víu, thèm khát. Anh bế con đi đến ngồi nhà mà khuôn mặt kia chỉ. Khuôn mặt vẫn đi đằng sau, anh biết

đôi mắt trên khuôn mặt đó đang dò xét, đánh giá anh xem có khá giả không, đến thăm ai. Con “ lạc đà’’ này béo hay gầy.

- Đứng đây đợi báo cán bộ, thăm thằng nào để báo.

Gương mặt nói giọng cục cằn vẻ uy quyền.

Anh đặt con xuống, nói nhẹ nhàng.

- Bảo có Cu Tỉn thăm thầy.

Thằng bé giơ tay che mắt vì nắng, ở nhà đi học mẫu giáo về gặp ai nó cũng chào. Giờ anh mới nhận thấy nó không chào gương mặt kia. Bé hỏi

- Cu Tỉn là ai hả bố.?

Anh không trả lời con trai.

Gương mặt trâng tráo kia trở nên bối rối, khuất sau cánh cửa phòng. Vài giây quản giáo mở tung cửa, nét măt hân hoan khi nhìn thấy bố con anh.

- Ồ , hai bố con vào đây, vào đây.

Anh đặt con xuống thềm, thằng bé thấy nụ cười của quản. Nó khoanh tay.

- Cháu chào ông ạ.

Quản giáo bế xốc nó lên khen.

- Ôi ngoan quá, xinh quá. Chả giống bố mày, chào bác thôi. Mệt không con, vào đây với bác nào.

Quản giáo nhìn gương mặt dưới cái nón lá đang đứng đa thúc dục.

- Mày chạy ra ngoài quán lấy mấy chai bia, lấy cả nước ngọt cho thằng bé.

Hai bố con ngồi trên giường quản giáo, ông lấy cái khăn mặt của ông lau cho thằng bé vừa nói.

- Cha mày, bác muốn con trai mà không được đây này, kháu thế con ơi.

Anh hỏi ông.

- Con Hương nhà thầy đã có cháu chưa ?

Quản lắc đầu.

- Chúng nó chưa, chúng nó đang chạy về trại dưới đấy. Trên này giờ chán lắm.

Anh hỏi.

- Sao đội ít người thế thầy ?

- Đấy mày xem, giờ nhận nhiều lấy tiền đâu ra đóng cho trại. Thỉnh thoảng có thằng nào ngon phải mua lại của bên nhân lực. Đm có thằng nào tù đầu, nhà phố Hàng..là xâu xé nhau. Mà bọn Tù con so giờ nhà chúng nó chạy luôn đi dưới đấy. Không nhiều như hồi mày đâu. Tao nhì nhằng đợi về hưu cho xong. Giờ mới thấy chán cái nghề cai tù. Bảo sao ngày xưa các cụ nói câu ‘’cai tù’’ ý nào mày biết đấy.

Gương mặt dưới nón lá mang nước về, nhìn anh săm soi như xem kẻ cùng giới mình có ‘’chất chác’’ gì không. Đôi mắt dò xét chỉ thấy một đôi mắt hiền dịu đang âu yếm nhìn cậu bé con loay hoay mở hộp nước Bò Húc.

Mảnh đất trồng mầu giờ đã phân cho cán bộ làm nhà, anh không tìm thấy cái vườn lá xông nhỏ xíu của mình cho con xem. Anh xin phép quản giáo cho anh và con đi dạo, cõng con trên lưng anh đi thẳng lên đồi A1. Ngọn đồi cằn cỗi hơn cả mười mấy năm trước. Cây xấu hổ lúp xúp cằn cỗi, sỏi đá kin kít dưới bước dày leo dốc. Mỗi bước đi anh lại nhớ đến từng khuôn mặt. Tùng Ngọc ho lao ra máu, Thịnh Trố Lý Thường Kiệt thối gan, Dũng Trắng chợ Giời bị ổ khóa nện vào đầu, Mạnh xệ trốn trại bị bắn ….anh nhớ mẹ thằng Tùng lên thăm đến trại mới biết tin nó chết. Bà lăn lộn bên mộ nó, quằn quại đau đớn để mặc gai xấu hổ đâm rướm mặt. Gào khóc than trời đất hàng tiếng đồng hồ đến khi ngất lả đi anh phải cõng về bệnh xá trại.

Thằng bé giẫy người nói.

- bố ơi cho con xuống, bố làm con sắp rơi xuống đất rồi đấy.

Anh xốc con trên lưng, suýt nữa anh quên con đang trên lưng mình. Anh nhìn khắp ngọn đồi nhớ về đám bạn tù nằm lại đây năm đó.

Giờ chắc nhà chúng đã đưa chúng về xuôi. Nhưng ở đồi A1( chôn tù) hết lứa này đến lứa khác được chôn, giống như trại tù hết lứa này ra đến lứa tù khác vào. Những nấm mộ mới thấp toen hoen, mà nông cũng thế vì đất cứng cằn, khô khốc. Tù đào mộ cũng đào quấy quá cho xong , hồi trước có mộ của thằng ‘’ xăng pha mi “’ ( không có gia đình quan tâm) chỉ sâu nửa quan tài đã lấp đất. Cả trại tù mấy chục đội , có đứa nào chết phải qua tay tù đội anh chôn. Tù ở đội nào chết có anh em cùng đội thương lót tay cho tù chôn huyệt ít thuốc, trà còn nằm tử tế. Còn không có lần mưa to, trôi cả quan tài đi xuống tận chân đồi. May mà trôi thế không bật nắp bung xác ra dù gỗ quan tài toàn gỗ tạp nham, tạm bợ. Bốc mộ chưa tan thịt đã tan mục gỗ quan tài.....

3 nhận xét:

  1. Hậu khảo cổlúc 03:52 3 tháng 4, 2009

    Thêm phần kết này ý nghĩa truyện lại khác rồi...

    Trả lờiXóa
  2. Bác Lái kết thúc ở phần 6 thì vừa đủ...

    Trả lờiXóa
  3. Đổi tên phần 7 thành “vĩ thanh” đi Lái Gió à

    Trả lờiXóa