Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2007

Một ngày mới bắt đầu

Sáng dậy đến văn phòng, 8 giờ kém 15 chưa ai đến. Cất xe vào trong đi bộ ra chợ mua mấy bông hoa hồng. Về cắt tỉa cắm vào lọ hoa trên ban thờ, thay nước thắp hương. Xem nước trong tủ lạnh có đầy đủ không. Sau đó ngồi xem tin tức trên Dân Trí đợi sếp đến triển khai công việc trong ngày. mẹ kiếp, toàn tin giật mình. Giết người, cướp của, hiếp dâm, tai nạn giao thông.... ngay quả đầu tiên đã có con vợ ức thằng chồng, cho cả hai đứa con đứa 1 tuổi, đứa 3 tuổi uống thuồc độc. Chết cả hai đứa bé, đọc xong tin này chả dám đọc gì nữa. bần thần cả người. Cứ bảo ở phương Tây thế này thế nọ, nhìn xem cái đất nước mình xem có giật bắn mình không.

Tự dưng cảm thấy bất an với cuộc sống. Ngày trước chưa vợ , chưa con. Muốn đến đâu thì đến, xã hội thế nào cũng theo hết. Bây giờ có thằng con trai, nhìn thấy xã hội càng ngày càng bất an thấy lo lắng. Tinh thần dân tộc và đạo đức con người Việt Nam đang xuống cấp trầm trọng. Tuy nhiên người ta lảng tránh nhìn sự thật này, vì có nhìn rõ thì đi tìm ai để đổ lỗi, tìm ai để đứng ra khắc phục nguyên nhân. Mọi người đều nhìn cái trước mắt xem chứng khoán hôm nay lên hay xuống, giá vàng, đô dao động thế nào. Các mặt hàng chiến lược biên động ra sao. Hôm nay làm gì với con hàng, thằng bồ của mình. Kết quả xổ số, bóng đá...đẽo ai rỗi hơi đi quan tâm đến sự thoái hoá của dân tộc qua những chuyện rợn người kia.

Có ai nghĩ rằng ngày kia, làn sóng suy thoái đạo đức kéo đến nhà mình. Thằng con trai đòi mua xe không được, chửi đm con già thằng già keo kiệt ( ngay bên cạnh nhà mình). Bố, mẹ lại bảo do xã hội tác động đến nó. Thấy nhà hàng xóm đánh nhau, không ra can ngăn, dùng mọi cách êm thấm. Lại đóng cửa bảo kệ mẹ chuyện người ta, dây vào mệt, không phải đầu phải tai. Thế là còn tử tế, có người còn bĩu môi dèm bên này mấy câu, kích bên kia mấy câu. Chúng mày tan cửa nát nhà, khuynh gia bại sản là ông hơn chúng mày, ông mừng cái đã. Thấy nhà người ta tan nát thì có chuyện để bàn, bàn cái kiểu thích chí tiêu khiển thời gian. Có đứa nào ngồi hàng nước mà lộ vẻ xót xa khi nhắc đến gia đình người

Còn chuyện giết người, cướp của , ghen tuông, bay lắc.... mọi người cho đấy là chuyện xã hội. Không nên quan tâm vì quan tâm cũng chả biết làm gì. Đến chính phủ cũng chả thèm quan tâm nữa là địa vị dân đen. Ông chính phủ quan tâm đến Triều Tiên, Cu Ba, Trung Cộng. Xem bọn ấy nó cai trị nhân dân thế nào để giữ vững cái gọi là thành quả cách mạng , tức chính quyền các ông ấy đang nắm hay gọi nôm na là địa vị của giới lãnh đạo được yên. Dưới cái mác là ổn định về mặt chính trị, còn xã hội không ổn định, dân chúng có hại nhau thì dân càng yếu. Mà dân yếu thì chính quyền đỡ phải lo về mặt bền vững của họ.

Cá nhân đổ trách nhiệm cho xã hội, chính phủ bàng quan. Cho nên chớ ngạc nhiên gì khi thấy càng lúc càng nhiều án mạng. Đợt sập cầu Cần Thơ. Tấn Dũng đang công cán bên Phương Tây. Hôm đó đên làm việc với thằng Bộ Trưởng mũi lõ, thấy Ba Dũng lò dò đến làm việc. Nó bảo

- Bên ông sập cầu chết mấy chục mạng người, ông không về lo xem sao còn làm việc gì ở đây nữa

Ba Dũng trả lời

- Bên tôi mạng người rẻ như bèo, trung bình mỗi ngày hơn ba chục thằng chết vì tai nạn giao thông, chục thằng nữa chết vì đâm chém.. hơi đâu mà động tí phải lo cho chúng. Tôi đi kiếm việc, kiếm tiền cho đất nước là quá sức rồi, làm sao mà để ý giữ tính mnạg cho chúng nữa. Đợt trước bọn Tàu ngứa tay, lâu không giết ai, nó mượn tạm mạng 9 thằng ngư dân tiêu khiển. Sau đó mời tôi sang cám ơn trả cho những mấy chục tấn sắt. Đợt đấy là mạng người Việt chúng tôi được giá nhất đó. Các ông đi sang châu Phi săn thú làm gì cho mệt, mai này chúng tôi mở du lịch săn người. Các ông sang chơi, đi ô tô chẹt mạng nào đền dăm ngàn đô là xong. Còn đến vùng sâu, vùng xa thì rẻ hơn nhiều. Hiện nay bọn Đài Loan, Hàn Quốc đang rất chuộng dịch vụ này.

1 nhận xét: