Thứ Tư, 31 tháng 10, 2007

Vì mình quên nhân dân

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bác Hồ chết cũng đã mấy chục năm. Bây giờ chả còn ai nhớ lời bác dạy nữa. Chú công an của chúng ta năm xưa mái tóc đã lấm chấm điểm bạc, chú đã lên chức đồn trưởng. Nghe đồn thì chú phải bỏ ra 5 nghìn Mỹ Kim để mua chức vụ này cộng với mấy năm đi học tại chức. Các con chú đã lớn, vợ chú bây giờ có sạp hàng bán bánh kẹo ở phố H. Chú mua được cái nhà ở Phan...đứa con gái lớn đi du học bên Nhật. Còn cậu con trai chú đã đào tạo nó thành một cảnh sát, nhờ quen biết anh em trong ngành. Chú xin cho nó về làm cảnh sát giao thông trong thành phố, tuy là cùng ngành nhưng chú bỏ tiền lo lót cũng vài nghìn Mỹ Kim. Khổ cái thân chú phải lo lắng nhiều đến kinh tế như thế. Đến trăm thứ tiền đổ lên đầu chú. Tuy nhiên chú vẫn mẫn cán làm việc. Địa bàn chú quản lý rất phức tạp, có nguyên một phố nhà nhà bán ma tuý, bọn nghiệp đi lại rầm rập suốt ngày đêm như hành quân. Chúng phê thuốc đứng ngay giữa đường vạch quần đái, mắt nhằm nghiền. đái xong ngồi ngủ ngay tại chỗ. Đứa thì quờ quạng hai tay khua trước mặt như thằng mù dò đường. Bởi vậy chú năng đi tuần , các ngóch ngách , ngõ hẻm, từng cái cửa sổ , nơi nào có cầu thang, bờ tường thông nhau chú đều biết rõ chính xác như nhà chú vậy.Nhưng bọn bán ma tuý không vừa, chú xuất hiện bao giờ cũng chậm hơn chúng một ít, khi chú vào đến nơi thì chẳng còn cái gì. Chắc chú già rồi, tác phong lề mề. Chú lại còn đứng ở sân hỏi to tướng về người này, người kia. Sau đó chú mới rón rén leo lên cầu thang, trèo qua cửa sổ sang mái ngói nhà bên. Chú nhảy vào hành lang chạy uỳnh uỵch xô cửa. Vào đến nơi chỉ thấy khuôn mặt chủ nhà ngỡ ngàng nhìn chú, rồi họ mời chú uống nước. Chú ra cái đều bực bội không uống. Lúc này lính của chú theo đường chính mới vào nhà. Tất cả đều tiu nghỉu vì vô tang chứng. Hôm sau chú ngồi uống cà phê ở một quán rất vắng xa địa bàn chú quản lý. Chủ nhà kia bỗng dưng xuất hiện cạnh chú, họ thì thầm với nhau. Lát sau chủ nhà ra về, chú còn dặn nhỏ

- Cẩn thật nhé, đợt này trên chỉ đạo làm gắt lắm

Chú nhìn tách cà phê uống dở ngẫm nghĩ, làm gì để uống nốt chỗ cà phê này. Tính chú tiết kiệm là vậy, uống cà phê để suy nghĩ. Mà cà phê vẫn còn chú chưa nghĩ ra việc gì để uống nốt chỗ dở. Thế là chú nghĩ đến mụ chủ đề. Chú nhấc máy alo gọi mụ đến

Mụ chú đề đến ngay, mụ xởi lởi chào chú. Chú hỏi han gia đình nhà mụ, rồi trâm ngâm đốt thuốc lá 555. chú suy tư vấn dề hệ trọng lắm. Vầng trán của chú nhăn lại, có thể chú đang quyết định việc hệ trọng như củng cố chứng cứ, hay hành động để tống cổ kẻ nào phạm pháp vào tù. Góp phần trong sạch cho xã hội. Mụ chủ đề lo ngay ngáy nhìn diễn biến trên mặt chú, bỗng mụ chột dạ nghĩ- khéo ông ấy tính kế bắt mình cũng nên- Mụ vội vàng giở túi xách lấy ra mấy tờ 100 Mỹ Kim, ngó quanh không thấy ai. Mụ nhét vào túi chú nói

- Anh cầm ít tiền trả tiền cà phê.

Chú mặc kệ cho mụ ấy nhét tiền vào túi, bây giờ chú quen với việc này rồi. Không ngại ngùng như mấy chục năm về trước nữa. Chú bảo với mụ chủ đề

- Tiền này bà cho, tôi chỉ uống cà phê thôi đấy nhé.

- À vâng vâng, anh gọi vội quá em đang đi lễ, đến luôn. Có gì mai em gặp anh.

Mụ chủ đề vội thật, lên chẳng chuẩn bị gì. Mụ hiểu là mấy trăm Mỹ Kim của mụ cũng chỉ là tiền cà phê thôi, chưa xoá được hết nếp nhăn trên trán chú. Cho nên hôm sau mụ ra hàng bánh kẹo của vợ chú mua mấy hộp bánh. Có vài hộp bánh mà mụ trả nhầm thế nào đến chục tờ 100 Mỹ Kim. Hay là mụ ấy số má tính toán nhiều quá lên lầm lẫn. Vợ chú cũng vô tâm, trả kiểm gì cả cứ thế nhét vào ngăn kéo. Về nàh mụ ấy cũng chẳng kêu nhầm tiền mặt vẫn như không, còn vợ chú cũng bình thường chả biết là mình hôm nay bán mấy hộp bánh đến 1000 Mỹ Kim. Hay là nhìn nhầm chứ họ mua bán như thế, nhầm làm sao đến 1000 mà người thiệt không buồn, người lợi không vui.

Đấy là chuyện hôm sau, còn quay lại chú công an uống xong tách cà phê. Chú gọi đồng đội đến kiểm tra hành chính quán Karaoke trước. Chú ra mua tờ báo rồi đến sau. Đến quan Karaoke thuộc cấp của chú báo rằng mấy tiếp viên ở đây không có hợp đồng lao động, không có khai báo tạm trú, tạm vắng. Âm thanh thì ồn ào ảnh hưởng đến bà con, nhân dân lao động chung quanh. Họ đề nghị tịch thu tạm thời giấy phép, đình chỉ hoạt động chờ biện pháp xử lý. Chú căng thẳng lắm, mặt chú đanh lại. Nhưng sau vì bảnchất chú hiền lành, thương người. Thôi thì người ta cũng là kinh doanh, làm ăn. Đôi khi cũng thế này, thế nọ. Chỉ nhắc nhở, cảnh cáo để lần sau họ chú ý chấp hành pháp luật chứ nỡ lòng nào triệt đường làm ăn của họ. Chú cho quân về đi bắt bọn bán rong

Bọn bán rong này ở quê ra, chả biết điều gì cả, lấn chiếm lòng đường, vỉa hè. Quân của chú nhanh nhẹn như biệt kích nhảy xuống ô tô. Nhoáng cái đã tóm gọn cả quang gánh, xe thồ vất lên xe. Mặc cho bọn bán rong kêu gào , van xin thảm thiết. Loạn cả phố xá, mà loạn thế càng tốt. Nhân dân càng được chứng kiến các chú tậm tâm làm việc, xứng với đồng thuế họ đóng để trả lương các chú

2 nhận xét:

  1. Bác viết 2 cái entries "vì nhân dân quên mình" và "vì mình quên nhân dân" làm em nhớ đến văn Nguyễn Công Hoan quá.

    Trả lờiXóa