Thứ Ba, 2 tháng 10, 2007

Ngày hôm qua

Sáng hôm qua, mới 6 giờ sáng thằng Mạnh gọi cửa. Mắt cay xè nửa mở, nửa nhắm nghe nó nói

- Ông ơi, thằng Thụ nó đánh ô tô đến dưới kia, hôm qua nó được hơn trăm triệu. Nó cứ bắt tôi phải gọi ông đi Đại Lải chơi.

Mình xua tay

- Thôi, tôi không đi đâu, đm cờ bạc hôm nay được, mai thua. Mừng làm đéo gì, tôi ngủ tiếp đây.

Nhưng thằng Mạnh kéo tay lại.

- Nó đã đến đây rồi, không đi cũng khó, ông đi lên đấy ngủ giấc chiều về cũng được

Thế là đành phải đi, lên xe say xe đứ đừ đừ, thằng Thụ nói, trên đấy hay lắm, khách sạn 4 sao có đầy đủ từ mát xa, xông hơi, bóp chân, gội đầu hớt tóc, thịt thú rừng. Đến nơi thấy vắng hoe, cái trại sáng tác ven hồ rất đẹp, giữa sân thấy một ông thơ thẩn đi giống nhà văn tìm ý tưởng sáng tác. Mẹ nó, ở sướng thế mà bọn nhà văn An Nam mãi vẫn chỉ là An Nam mít. Mãi chả có cái gì ra hồn. Lại có cái khu nghỉ có vẻ khang trang đề biển Điều dưỡng của cán bộ lão thành cách mạng. Bên trong mấy con nhân viên váy ngắn đang đi, chân dài thấp thoáng thon thon. Không hiểu các cụ lão thành có xơi không. Mình hỏi câu đấy thì cả 3 thằng kai đi cùng đều nói các cụ xơi chứ. Không xơi bằng cái ấy thì xơi bằng tay, bằng lưỡi chứ bỏ thế nào. Mỡ đến miệng mèo mà lại. Lượn mãi chả thấy trò gì, có cái khách sạn của bọn Hưng Hải sang nhất cả bọn đi vào. Hỏi có gì không nó bảo có phòng ngủ thôi. Chán ra cái ghế tiếp tân nằm ệch, bảo thằng Mạnh

- Ông lấy phòng đê, ngủ giấc dậy tính sau.

Mình theo em lễ tân vào phòng, em ấy còn đang kéo rèm, chỉnh điều hoà thì mình đã còn đúng cái quần đùi leo lên giường nằm chềnh ềnh. Thằng Thụ đi vào phân trần

- Em quên mẹ nó mất, nhầm anh ạ, cái chỗ mà nó quảng cáo là trên Tam Đảo, cách đây 30 cây. Thôi anh ngủ một gíâc tí nữa anh em mình đi.

Thằng Mạnh loanh quanh hỏi xem có đặc sản gì ăn, thấy bảo có nai và lợn rừng. Nó lẩm bẩm

- Thịt bò cả thịt lợn nuôi, thú rừng cái con ca..

Thằng Thụ hỏi em lễ tân có món tươi mát không, em ấy ngập ngừng mình bảo

- Thôi, bỏ món đấy đi. đang cờ bạc gái mú đéo gì

Yên tĩnh, không khí thoáng mát, tuy bật điều hoà nhưng cả mình vẫn mở cửa sổ để lấy không khí thiên nhiên, gió hồ và mùi cây cối. Đứng trên lan can khách sạn đái một bãi xuống hồ, công nhận sướng. Quay vào ngủ một giấc say đến 11 giờ trưa dậy, sang phòng bên thấy cả bọn đang ngủ say như chết, lùa hết dậy bảo về Hà Nội. Nhất định không đi Tam đảo nữa. Lại rùng rùng kéo nhau về Lệ Mật gọi con rắn hổ mang ở nhà Quốc Triệu, say sưa luý tuý xong kéo nhau đến cơ sở matxa của Nguyễn Tài Thu xông hơi, sục bồn, xoa bóp . Người rã rời, đang gần nhà bà nội Tí Hớn, thế là kệ mẹ bọn kia đi đâu thì đi, nhảy xuống xe vào nhà ngủ một giấc. Tỉnh dậy đầu đau nhức nhối. Bảo con em dâu pha cho cốc nước chanh. Miệng bảo nó xong đặt lưng xuống lại ngủ tiếp thêm nửa tiếng nữa. Lát sau điện thoại sếp gọi mai bắt đầu đi làm, tỉnh giấc gọi con em dâu hỏi

- Mày chưa pha nước chanh à ?

- Em thấy anh ngủ em bỏ vào tủ lạnh, để em lấy cho

Làm cốc nước chanh thấy nhẹ người, tỉnh táo hẳn lên. Con cháu đi vào bảo

- Bác ơi, cháu có bài văn phải viết về tình cảm của mình với Hà Nội, bác bảo cháu cách viết

- Được, gì chứ cái đấy dễ nhất, mày viết về những cái mày nhìn thấy như cây cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, Cầu Thăng Long. Mỗi khi mày nhắc đến cái gì thì mày so sánh, tả nó, ví dụ như mày bảo cây cầu Thê Hức màu đỏ uốn cong như con rồng soi bóng trên mặt nước xanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét