Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

Bán nước.

Ông ấy là bộ đội Trường Sơn, lính trinh sát. Bây giờ tính tình vẫn đầy chất lính. Gấu lắm, động tí là nổi xung. Hàng xóm ai cũng ngại. Mà cái số nhà ông ở lại nhiều hộ, chung đụng nhiều thứ. Va chạm, xích mích hay xảy ra. Hầu như lần nào cũng thấy tiếng chửi gầm như hổ của ông. Những lần như thế người ta thường nhịn ông. Mà đến phường còn ngại. Ông mở quán nước chiếm vỉa hè, xây dựng, cơi nới. Phường đến nhắc nhở còn bị chửi. Lâu dần họ ngại lờ đi để ông chiếm hữu đoạn vỉa hè ấy.

Cái quán nước của ông kiêm luôn cả sòng tá lả. Ông vừa chơi vừa thu hồ. Mỗi ván ù thì cẳt ra một ít trả tiền sòng. Có thời gian đấy là điểm hẹn của bọn thanh niên trong phố chúng tôi. Quán nước, sòng bài này có thuốc lào miễn phí, loại ngon nhất. Đánh bài đen thua, chủ quán cho vay tiền. Ít khi có chuyện cãi vã vì chủ sòng cũng máu mặt. Tất nhiên tôi cũng hay đánh bạc ở đó nên mới biết rõ như vậy. Một lần đang chơi bài, câu qua câu lại , ông chửi

- đm tao từng đi lính đánh nhau với bọn Mỹ, Nam Hàn chả sợ chết. Giờ sợ cái đéo gì.

Tôi ngứa miệng, khổ , tính tôi hay ngứa miệng như thế. Vạ bao lần không chừa. Mà nghĩ cho cùng việc chó gì phải chừa, bởi ba cái chuyện xô xát ở cái khu phố đầy lưu manh này thì tôi gặp từ lúc cởi truồng. Chả cần phải đi đánh Mỹ, đánh Nguỵ đéo gì tôi cũng có gan như ông ấy. Bởi thế tôi nói

- Ông khoe làm đéo gì chuyện ấy, ông ngu bị bọn nó xui dại. Tôi có khiến ông đi đánh nhau với chúng nó đâu. Ngày xưa thì ông xẻ dọc Trường Sơn đi đánh Mỹ, giờ ông về bán nước, lại chứa cờ bạc là bán nước hại dân. Oai cái gì.?

Ông ta sững người, cầm nắm bài đập xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi chửi

- Đm cái loại mày biết gì, bố mày...bố mày...

Ông loay hoay tìm cái gì, chắc là cái điếu cày. Rồi ông cũng vớ được cái điếu cày , ông lại sững người lần nữa. Chẳng lẽ ông lại dùng nó phang tôi như mấy lần ông phang người khác. Ông hơi nghĩ một tí, rồi ông vê thuốc lào hút. Không biết là ông phân vân là tôi nói đúng hay là chân tôi cũng đang luồn vào cái ghế. Chỉ cần hất chân là cái ghế bay lên đúng tầm tay tôi. Ông thả khói nén giận giọng ôn tồn nói. Mấy khi ông ấy kiềm giận dữ thế này. Tôi đoán chắc việc cao cả lắm ông ấy mới vậy. Y rằng ông nhai lại bài lịch sử tôi đã phán ngấy ở nhà trường.

- Mày ngu lắm cháu ạ, bọn nó sang cướp nước mình, giết đồng bào của mình. Thì mình phải đi đánh chúng nó. Ngày đó ai cũng đi cả. đâu phải như chúng mày bây giờ thì mất nước.

Chúng tôi tiếp tục chơi bài, vừa chơi vừa nghe ông ta kể về những năm tháng ông tham gia chiến trận. Mải chơi tôi chỉ nhớ mỗi đoạn ông kể. Giết được một thằng Mỹ khó lắm, hy sinh 50 người của mình mà giết được một thằng Mỹ coi như thắng lợi. Thế mới biết cứu nước là phải trả cái giá không rẻ tí nào. Khó như ván bài tá lả bắt được cả 3 nhà đền mình ván ù.

Câu chuyện ấy xảy ra vào năm 1990. Cách đây cũng 18 năm. Bỗng dưng hôm nay ngồi buồn, rách việc lại nhớ ông cựu chiến binh bán nước...chè

Trong lịch sử dân tộc nào cũng vậy, tội phản loạn, dấy binh khởi nghĩ, lật đổ triều đình là trọng tội hàng đầu vào thời điểm đó. Nhưng ở thời sau nhân dân không cho đấy là tội lắm, thậm chí họ còn ca ngợi nữa. Ví dụ như khởi nghĩa chàng Lía hay Phan Bá Vành để lại dân gian câu ca

- Chiều chiều én liệng chuông Mây

Cảm thương chú Lía bị vây trong thành.

- Trên trời có ông sao Tua

Ở làng Minh Giám có vua Bá Vành.

Nhưng riêng cái tội bán nước cầu vinh, rước voi về giày mả tổ. Ở thời của triều đại đó không bị riếc móc. Nhưng sau đời âý, triều đại ấy cho đến mãi mãi về sau, người ta nguyền rủa từ dân gian đến sử sách. Điển hình là vua Lê Chiêu Thống vì muốn giữ ngai vàng mà sang cầu phương Bắc đem quân sang nước nhà , nhằm mượn thế lực nước ngoài để triệt hạ những mối nguy hại đến quyền lợi mình.

Ngày nay thế giới thay đổi, trong quan hệ có câu - không xâm phạm nội bộ lẫn nhau. Cho nên nếu Lê Chiêu Thống còn ở thời này, thì Trung Quốc cũng không đem quân sang ồ ạt vào biên giới nước ta được. Các giao ước quốc tế không cho phép làm vậy.

Bởi vậy có bán nước người ta cũng bán theo kiểu mới, mua bán đổi chác bây giờ tinh vi lắm, cao cường lắm. Người ta bán bằng những văn bản được ký kết đàng hòng, thậm chí cả sâm panh, cờ , hoa mừng đón hiệp định thành công. Dân chúng lại còn được họ khoác cho cái ý nghĩ là hân hoan, vui sướng vì hiệp định rõ ràng,nhân dân tha hồ yên tâm, tin tưởng, ổn định đời sống làm ăn.

Hay người ta vay tiền về để xây dựng này nọ để phát triển đất nước. Nhưng vay bao nhiêu tiền xây đất nước không thấy phát triển là mấy. Mà bản thân họ mua nhà bên Sing, Mỹ, Pháp....tiền gửi ngân hàng ngoại quốc hàng đống. Rồi họ thay nhân dân tả nợ bằng tài nguyên đất nước, bằng dầu, gạo, hải sản,than..bằng những mảnh ruộng biến thành khu công nghiệp của nước ngoài.

Không cần mượn quân nước ngoài, họ dùng cái tiền bán để nuôi cái gọi là công cụ bạo lực nhằm duy thành quả ...dùng tiền ấy mua những thiết bị , máy móc hay những bài kiến thức để trấn áp bọn phản loạn muốn âm mưu gây rối cuộc sống yên ổn. Yên ổn để ai bán được gì cứ bán. Từ cấp xã đến bộ đến..trởi cao. Ai có chức một tí là có cái để bán.

Nếu có thể, bạn hãy tìm đọc cuốn Lời Thú Tội Của Một Sát Thủ Kinh Tế của Jonhp Perkins để biết xem các nhà lãnh đạo các nước nghèo bán đất nước của mình như thế nào?

6 nhận xét:

  1. Cách nhìn này thật quá, thật đến nỗi không dám tin là thật và hy vọng nó không là thật

    Trả lờiXóa
  2. Biết nói gì đây:Bán nước cũng có nhiều cách, lắm đường ghê nhỉ.

    Trả lờiXóa
  3. Càng ngày càng tinh vi mà! Nhiều thủ đoạn thôi!

    Trả lờiXóa
  4. Theo tiêu chí của bác thì số lượng người bán nước, phản động tăng lên so với trước.

    Trả lờiXóa
  5. Vậy mà bây giờ, phần không nhỏ vẫn bị ru ngủ bởi mấy con số phát triển cỡ 7-8%/năm đấy anh ạ. Họ có biết đâu: chủ yếu là từ FDI, từ dầu mỏ (chỉ việc hút lên và bán), từ lúa gạo (vắt kiệt mồ hôi, nước mắt của công nhân&nông dân-trong khi biểu tượng BÚA&LIỂM của họ vẫn chói lọi trên cờ Đảng)...
    Em tính toán thử nhé: Cứ với cái đà lạc quan 8%/năm của ta, 3%/năm của Mỹ; quy mô kinh tế Việt Nam hiện nay = 1/160 so với Mỹ (80 tỷ USD so với 13000 tỷ USD của GDP năm 2007)thì khoảng gần 150 năm nữa thì Việt Nam theo kịp Mỹ, theo kịp TÀU thì có lẽ không thể (vì nó vừa to hơn vừa tiến nhanh hơn). Đến lúc ấy, có lẽ Việt Nam thành Hợp chủng quốc, hoặc nằm gọn trong bụng "đồng chí, anh em" mất rồi !
    Thật buồn khi nền giáo dục hầu như chỉ tạo ra nhưng con vẹt chỉ biết vỗ ngực và khoe giọng. 3 cuốn sách "Nguời Mỹ xấu xí", "Người TQ xấu xí", "Người Nhật xấu xí" đã ra đời từ lâu. Vậy mà ông Vương Trí Nhàn chưa kịp ra "Nguời Việt xấu xí" thì đã bị cái thòng lọng "phỉ báng dân tộc" đợi sẵn rồi.
    Em đã đọc cuốn "Lời thú tội của một sát thủ Kinh tế", ngoài nguy cơ anh nói ra, còn một nguy cơ khác: khi các tập đoàn đa quốc gia khổng lồ bỏ tiền ra "bao" hoàn toàn thị trường Việt Nam trong vài ba năm (họ đủ sức làm vậy), thì tự nhiên các doanh nghiệp trong nước sẽ chết vì khách hàng bị hút hết.
    Tuy nhiên, em hy vọng rằng: làn sóng chi phối kinh tế sẽ phá vỡ thế độc tài chính trị, và cái kim trong bọc sẽ lòi ra.

    Trả lờiXóa
  6. 1 chỉ câu cho ngừoi viêt bài mày mất dậy

    Trả lờiXóa