Thứ Ba, 31 tháng 3, 2009

Hương Lá Xông 6


Nhìn thấy trong buồng chăn màn, quần áo vung vãi bừa bãi khắp buồng. Toán tù vừa đi làm đồng về hốt hoảng thốt lên.

- Đập buồng rồi.

Tù nhân hớt hải, vội vã lao về chỗ của mình bới tìm xem có mất mát gì không. Đập buồng là cán bộ trong trại tổ chức kiểm tra nội vụ cá nhân. Mỗi lần đập buồng là một lần đại họa với tù nhân. Vì bao nhiêu món đồ quý giá, cần thiết cho cuộc sống bị lấy mất đi. Từ nhiên liệu đốt, nồi niêu, thìa nhôm, dao thái tự chế, bộ bài… đều nằm trong diện bị tịch thu. Trực buồng thấy đội trưởng nhìn đống đồ liền nói.

- Em tẩu hết, không mất gì anh ạ.

Lần mần lật các thứ, đội trưởng loay hoay mãi mà vẫn chưa tìm được cái hắn muốn. Đó là mảnh báo Văn Nghệ. Hắn hỏi trực buồng.

- Có mảnh báo tao để dưới đống quần áo, mày thấy đâu không ?

Trực buồng nghĩ ngợi , hắn nhớ ra.

- A lúc khám buồng, thấy mấy cái ống tiêm của bọn nó, choang sợ lấy mảnh báo để lót tay, cầm luôn đi với cả ống tiêm đi rồi.

Hắn tiếc là không giữ được mảnh báo đưa cho nàng xem, hắn muốn nói hắn đã gìn giữ câu chuyện mà nàng viết và hàng đêm hắn đọc để suy tư nhiều cái kết khác nhau. Nhưng trận đập buồng ở trong trại tù năm ấy đã lấy đi của hắn mảnh báo mà hắn từng nâng niu. Mà nói chuyện, hỏi han nhau một hồi, hắn thấy giờ kể cho nàng nghe về chuyện mảnh báo sẽ khiến nàng nghĩ hắn ngớ ngẩn. Hắn hỏi xem nàng có lưu tờ báo cho hắn mượn. Nàng hỏi.

- Anh vẫn nghĩ đến chuyện chúng mình sao, đừng thế anh ạ. Dù sao tất cả cũng qua rồi. Anh sẽ có cho mình được cô gái khác. Đâu phải mình em.

Hắn lắc đầu ngăn nàng lại.

- Em hiểu sai ý anh rồi, anh về đã lâu giờ mới đến tìm em. Không phải vì chuyện quan hệ gì giữa chúng mình nữa. Anh chỉ mượn tờ báo đó, anh muốn viết truyện. Anh không muốn có sự trùng lặp giữa truyện anh viết và truyện em viết.

Nàng nhổm người dậy , ngạc nhiên.

- Anh định viết truyện ư :? Anh định viết đăng báo à, anh viết cái gì. Mà viết truyện để được in khó lắm, anh đừng nghĩ tới làm gì. Anh cứ làm cái nghề anh đang làm là tốt rồi. Em giờ có viết gì đâu, chuyển sang làm báo chỗ chồng em rồi.

Hắn cười cho nàng yên tâm.


- Không anh không viết để đưa đi in, vì chắc anh không đủ sức. Còn nữa người ta sẽ không in truyện của anh vì nó có những thứ người ta không muốn in. Anh viết để đấy cho anh thôi.

Hắn nhận tờ báo, xem một lượt rồi trả lại cho nàng, vẻ hài lòng hiện trên mặt. Hắn nói.

- Không có gì trùng với ý anh.

Nhìn quanh nhà nàng một lượt, thấy những tấm giấy khen , những giải thưởng báo chí của chồng nàng và một vài giải thưởng truyện ngắn của nàng treo trên tường. Hắn bỏ bao thuốc, bật lửa vào túi có vẻ sắp về. Nàng nhìn hắn ái ngại, không như vẻ xã giao ban đầu của hai kẻ bàn công chuyện.

- Anh có bao giờ trách em không ?

Hắn cười nói như trêu nàng.

- Em chả bao giờ hiểu anh cả, chán em thật đấy.

Nàng ngậm ngùi cúi đầu.

- Em hơi áy náy vì em chả đi thăm anh được lần nào, em hỏi thế. Em biết là anh hiểu.

Hương Lá Xông mà hắn viết không biết thể loại gì, nó là tự truyện, là câu chuyện kể hay truyện ngắn hắn cũng chịu. Bởi hắn không phải là một người viết. Những gì mà hắn viết chỉ theo bản năng của người muốn dãi bày với chính bản thân mình. Hắn gửi cho nàng qua emai. Tuần sau hắn thấy nàng trả lời thư.

- Anh biết không, có một điều mà em muốn nói với anh. Những người đàn ông đến với em sau này. Họ có thể giữ được mùi nước hoa Hugo Boss, Chanlet, Kenzo, cologne…trên người. Nhưng em chưa thấy ai giữ được mùi lá xông trên cơ thể như anh. Lạ anh nhỉ.?

Hắn định trả lời nàng rằng, có thể vì hắn yêu những thứ lá trong bó lá xông, yêu cả mảnh đất đã nuôi dưỡng chúng. Nhưng như thế nghe sáo quá. Hắn thôi không trả lời, hắn nhớ tới lời nàng.

Dù sao tất cả cũng qua rồi

9 nhận xét:

  1. Lái Gió có để ý là lá xông mọc trên đất cằn mùi hương nồng nàn hơn mọc trên đất màu không?

    Trả lờiXóa
  2. Đúng rồi đó, nghề của mẹ em là bán lá xông. Mẹ em thích mua của người nhà quê hơn là mua của người buôn thuốc.

    Trả lờiXóa
  3. Vì người trồng ở quê không tưới bón, trồng kiểu "công nghiệp", lá thơm hơn rất nhiều dù cây cằn cỗi, xấu mã.

    Trả lờiXóa
  4. Một chuyện tình thật buồn, tủi thân cho người đội trưởng trong truyện thật. Cuộc sống của phụ nữ(người yêu đội trưởng) như thế thì cũng không có gì phải đáng trách. Chỉ hơi buồn cho cánh mày râu......^^

    Trả lờiXóa
  5. Người Buôn Giólúc 05:05 1 tháng 4, 2009

    cám ơn anh, giờ anh nhắc tôi mới nhớ.

    Trả lờiXóa
  6. Bác Lái gió viết truyện hay quá. Mong bác viết đều tay nha..

    Trả lờiXóa
  7. Bác Lái gió viết truyện hay quá. Mong bác viết đều tay nha..

    Trả lờiXóa
  8. Những gì đến tự nhiên, sẽ lưu lại dấu vết thật lâu và sẽ khó có thể quên.
    Trong hoạn nạn mới biết chân tình!!!
    :* <3

    Trả lờiXóa