Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008

Từ đó em buồn.

..Gương xưa còn đó nhưng bóng hình nào thấy đâu
Áo xưa còn đó nhưng mùi hương phai nhạt rồi
Từ đó, nghe trong lòng, nghe trong lòng mưa gió từng đêm
...

Người bố về đến nhà, căng thẳng và mệt mỏi. Thấy thằng bé con đang nước mắt ràn rụa, anh hỏi.

- Sao con khóc ?

Thằng bé lấy tay quệt nước mắt, nó dướn người ôm lấy cổ bố nghẹn ngào nói.

- Con không có bố, con khóc.

Người bố ôm con, thằng bé ngả đầu vào ngực bố, nó sờ tay lên cằm bố nói.

- Bố cạo râu ít thôi để con còn sờ nhé.

Giờ thì thằng bé có vẻ yên tâm, nó ngồi trong lòng bố xem hoạt hình trên ti vi. Người mẹ không nén được sự sốt ruột khi chồng bước về, chị hỏi.

- Có gì không anh.?

Người bố buồn bã lắc đầu, anh quay mặt đi khỏi nhìn thấy nước mắt vợ và cũng chả muốn vợ nhìn thấy mắt mình. Anh nói.

- Tắt đèn để anh ru con ngủ

Trong bóng tối, thằng bé thì thầm.

- Bố ơi, bố kể chuyện con chim bồ câu và con kiến đi.

Tiếng người bố.

- Bố kể chuyện này, không phải chuyện bồ câu và kiến đâu, con nghe bố kể rồi đi ngủ ngoan con nhé.

Ngừng một lát người bố kể.

- Ngày xửa ngày xưa trong một khu rừng nọ có một gia đình nhà chồn. Ngày nọ chồn chị mò vào làng kiếm thức ăn thừa của dân làng. Bị người ta bắt được, dân làng nhốt chồn chị vào trong cái cũi sắt. Chồn chị nhớ gia đình khóc rất nhiều, trong cũi sắt chỉ có mấy hạt cơm nguội cứng, chồn chị chả thiết ăn. Chồn chị khóc ròng, người chồn chị vốn gầy gò, ốm yếu. Trong cái cũi sắt bốn bề gió mùa đông thổi. Chồn chị nằm trên nền đất lạnh, mắt hướng xa xa về phía cánh rừng.

Con chồn em chạy quanh làng, nó tha thiết van xin những người dân trong làng mà nó gặp.Đêm đêm chồn em không ngủ, nó chờ trời sáng thật mau để đến ngôi làng tìm kiếm hy vọng giúp đỡ chồn chị. Nhưng chả ai giúp nó cả, nó cứ miệt mài đi trong nỗi tuyệt vọng. Như kẻ bơi trên biển cả mênh mông, nó chỉ nghĩ rằng nó sẽ chết gục vì đuối sức chứ không từ bỏ hy vọng cứu chị nó.

Đêm đến chồn em nhìn bầu trời, nó thấy thần rừng trên cao, chồn em cất tiếng cầu xin. Thần rừng nói.

- Đã là kiếp chồn rồi mà không cẩn thận, đến chỗ dân làng làm chi. Người ta phải bắt thôi. Ai người ta biết tìm đến ăn thức ăn thừa trong thùng rác. Họ sợ bắt gà thì sao.?

Sự lạnh lùng đầy lý lẽ của thần rừng làm chồn em hụt hẫng. Nhưng nó không ngừng đi kiếm cách giúp chị nó. Nó nhớ những ngày bé thơ , những ngày mà cả khu rừng hạn hán. Chồn chị cần mẫn đi nhặt từng hạt dẻ bị vùi sâu dưới lòng đất khô cứng về nuôi gia đình.Nó nhớ từng con giun, con dế chị nó tha về cho nó ăn. Và ánh mắt chồn chị nhìn em ăn cố nén vè thèm thuồng.

Khi mặt trời chưa lên khỏi ngọn núi, chỉ có ánh sáng hắt lên bầu trời . Chồn em lại đi đến ngôi làng , nó đứng bên ngoài hàng rào nhìn cái cũi sắt mà chị nó đang nằm trong đó. Người ta khó chịu vì sự có mặt của nó, có người quát, có người dọa bắt cả nó, có người vác gạch ném chồn em. Nó cam chịu tất cả để mong tìm thấy một chút hy vọng nào đó.

Người trong làng nói, họ sẽ lột da chị nó.

Chồn em cứ nghĩ điều ấy sẽ không đến với chồn chị mặc dù đó là điều mà vẫn xảy ra, và bắt buộc phải xảy ra với một con chồn dám mò vào làng. Dù nó mò vào để làm gì thì người ta vẫn lột da, đó là luật lệ của con người. Sự mù quáng bởi tình thân khiến con chồn em không biết mệt. Và nó cứ đi tìm một phép màu nào đó để cứu chị nó.

Người bố ngừng kể, cậu bé hỏi ?

- Bố ơi thế chồn em có cứu được chồn chị không ?

- Bố không biết, bố thấy chồn em nó vẫn đang đi tìm cách con ạ.

Thằng bé nhỏm dậy, nó tung chăn ra quả quyết nói'

- Con sẽ cứu chồn chị, con sẽ mở cái cũi sắt ra. Con bảo chồn chị đi đi, về với chồn em đi.

Người bố và người mẹ sững sờ. Người mẹ kéo con xuống nói.

- Thôi con ngủ đi, khuya rồi mai còn đến lớp.

Người bố quay lưng vào tường. Thằng bé nằm xuống, nó sờ mặt bố tìm cằm. Rồi nó bật khóc. Mẹ nó hỏi vì sao. Thằng bé nói.

- Bố ơi, bố đừng buồn. Bố buồn là con khóc đấy.

1 nhận xét:

  1. Tôi là con chồn em
    nhưng vô tư hơn nhiều
    ...
    để bây giờ phải khóc

    Trả lờiXóa