Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

Nhật ký kẻ vô công

Kẻ vô công mở mắt lúc 12 giờ trưa, hắn mặc quần áo và dắt xe khỏi nhà. Trời nắng nhẹ nhưng oi, dấu hiệu của cơn mưa. Hắn đi đến hàng cơm bình dân, một đĩa cơm với duy nhất một món ăn là cà bung. Hắn ngốn rất nhanh để nhường chỗ cho người khác đang đợi tìm chỗ ngồi. Người được hắn nhường là một cô gái ăn mặc giản dị có vẻ là sinh viên hay công nhân, cô gái nhìn hắn với vẻ cám ơn.

Ở quán nước hắn mua tờ bóng đá đọc, nhiều bài ca ngợi chiến thắng của Hà Lan, họ gọi đó là cao thượng, nghĩa hiệp của đội bóng màu da cam làm hắn phì cười. Đêm qua hắn chứng kiến màn hài kịch khó quên nhất của bóng đá Hà Lan và Ru ma ni. Đội Hà Lan cố tình không đá, bóng đến khung thành đội bạn họ chủ ý sút ra ngoài. Bóng ở vòng cấm địa của họ thì họ thơ ơ. Hà Lan cố tình để Ru Ma Ni thắng, nhưng có ai ngờ đội Ru Ma Ni lại cố tình muốn thua. Chán quá Hà Lan đành phải thắng chứ họ có muốn thế đâu, nhìn mặt ông huấn luyên viên Hà Lan buồn thiu thì rõ.

Bà chị gọi điện, đấy là một bà chủ tín dụng . Suốt ngày ngồi nhà ôm điện thoại sổ sách và két tiền. Béo trắng ệch, mồm ngoa ngoắt kinh khủng. Bà ta gọi hắn đến để thống kê mấy con số. Chả là bà ấy kinh doanh tiền, lúc mua vàng, lúc mua đô là phụ, còn cho vay lãi là chính. Cho nhiều cửa hàng cầm đồ, chủ đề, chủ bóng đá vay tiền. Hàng ngày vào một tiếng đồng hồ nhất định, hắn đi thu tiền ở mối này, mang đến nơi nọ. Chỉ là công việc làm thêm không chính thức. Không đàng hoàng như ngồi văn phòng máy lạnh gõ bàn phím làm dự toán cả phương án thi công, khảo sát. Nhưng cũng được vài trăm đô một tháng. Công việc thì hơi vất vả ở chỗ phải giao tiếp thường xuyên với những dân anh chị giang hồ. Chẳng sao cả, hắn chỉ biết đếm tiền và mang đi. Còn giao dịch lờ lãi bùng chạc, quỵt trốn thế nào là việc của bà chị.

Hắn đến nhà thấy bà chị đang ngoạc mồm chửi ai đó chậm tiền. Đợi điện thoại xong hắn đặt trước mặt bà ta số tiền một nơi trả. Thấy thiếu 20 triệu bà ta lại lèm bèm nói hắn lười không đốc thúc hay đợi mà thu nốt. Bà ta nói xa xả, hắn mặc kệ. Biết tính bà ấy thế, lúc nào cũng xa xả, một lúc hết hơi là thôi. Mọi khi hắn vui tính thường hay chọc mụ ấy mấy câu cho mụ mở băng, lúc nào mụ ấy mệt dừng lại hắn lại chọc vài câu nữa. Thế là lại ầm ầm. Kể cũng vui phết. Nhưng hôm hắn lấy tiền công nên tha cho mụ béo ấy một phen. Tính ra hắn được 400usd. Mụ ấy nhân với 16, hắn nói ngay

- Bà tính thế đeo nào, đô ngoài kia 18. Bà trả công tôi theo đô thì nhân cho đúng chứ. Cả tháng nay thất nghiệp trông chờ vào đấy cả, ngoài kia cái gì cũng tăng. Tiền xăng, tiền điện thoại tháng cũng 2 triệu rồi. Tôi sống bằng cái gì.?

Mụ béo cũng già giọng, chửi bới là các chủ giao dịch với nhau toàn tính 16. Con mụ béo điêu kinh. Đúng mà loại cho vay lãi có khác. Hắn quyết không chịu thua. Hắn nói

- Mang tiếng đàn chị giang hồ, bớt cả từng xu. Sống thế mà vẫn mua được mấy cái nhà thì trời không có mắt. Phải để đức cho con cháu chứ. Không để người ta được bát cháo à ? Thế mà cũng đi lễ đấy. thiện tâm chưa ?

Mụ béo câng cái mặt trơ trơ.

- Ờ tao thế đấy, có thế mới giàu được.

Hắn bực lắm, nhưng tiền ở trong tay mụ ấy. Hắn châm chích một hồi mụ ấy mới nhả thêm 1 giá là 17. Ý mụ ấy là chia đôi cái số 16 với 18. Mụ ấy còn nói người ta làm mửa mật ở khu công nghiệp tháng có 1 triệu, mày ngày đi có tiếng đồng hồ tháng lấy mấy triệu còn kêu. Hắn cũng nói bà ngồi không hút máu mủ thiên hạ, làm gì cho đời mà chê người khác. Thuê mẹ thằng xe ôm một ngày một tiếng 30 nghìn mà đi, thuê hắn làm gì mà ca thán. Bà đi mua cái áo hàng hiệu 2 triệu, sao không mua mẹ cái áo y chang như thế từ chất vải đến kiểu dáng may nhái có 300 nghìn. Mặc vào ai biết vào đâu. Sao cứ mua hàng hiệu, thuê xe ôm nó ăm mẹ tiền đi mất thì lên chuồng con chim mà tìm.

Mụ béo cười cho qua chuyện. Nói thế thôi, chứ mụ ấy cũng quý hắn . Mà không có hắn thì hàng ngày ai chửi lại mụ ấy. Quen kiểu ở nhà mọi người sợ sệt, vâng da. Rồi khách hàng vay tiền nịnh nọt, ngon ngọt. Chả có ai cãi lại nên mụ cũng buồn. Ngày nào hắn đến cũng bới tội mụ ấy ra mạt sát, rồi mụ ấy xa xả chửi lại. Chửi nhau, xỏ xiên nhau chán là mụ ấy lại thấy khoan khoái. Nhiều khi hắn nghĩ mụ ấy dùng hắn để chửi nhau đỡ buồn là chính. Tưởng đến chửi nhau đến đấy là xong ngày làm việc, nào ngờ lão chồng mụ đang ngủ nghe thấy cãi nhau. Lại nhỏm dậy cà khịa với mình, hai vợ chồng này hợp nhau hết chỗ nói. Hợp ở chỗ nhàn quá không có gì tiêu khiển phải có người gây sự để cãi nhau. Lão ấy bảo thuê hắn làm chẳng qua là vì tình cảm anh em, chứ không thì đầy người xin lão ấy bao lần không được. Hắn cũng bảo là chán cái cách kiếm tiền này lắm, chẳng qua vì muốn cãi nhau với vợ chồng nhà ông bà thì mới làm để hàng ngày có chỗ cái nhau cho vui, chứ hắn cũng chả thiết. Lão chồng cười hà hà bảo tao thua mày, đi làm để cãi nhau với người thuê mày thì đúng là mày là nhất rồi. Thế nên tao phải nhờ đúng cái mặt mày chứ không nhờ đứa khác. Đời nó hay ở chỗ đó đấy. Hai vợ chồng lão tâm đắc câu nói của nói cùng nhau cười ha hả.

Hắn ra về, nghĩ đến mụ lại nhớ thằng bạn có cái văn phòng thiết kế nội thất. Thằng đó nói nếu ông thất nghiệp, cứ hàng ngày đến đây ba hoa, bốc phét cãi nhau với tôi. Cơm nước đâu đó mỗi ngày tôi trả ông 100 nghìn về đưa vợ. Chả là thỉnh thoảng hắn qua văn phòng nó, nhục mạ một hồi để nó tức tối trả đũa lại. Nhưng nó mồm miệng không ác khẩu bằng hắn. Nhiều lúc đến giờ hắn về thằng kia vẫn chưa hết tức. Lại nén hậm hực hoà nhà bảo hắn đi ăn tối để chửi nhau tiếp, hắn từ chối thì nó lại mềm mỏng bảo mai qua chửi nhau tiếp nhá.

Bây giờ hắn phát hiện ra một điều lý thú, ấy là nhu cầu chửi nhau rất nhiều người cần. Có khi đang lúc thất nghiệp thế này, lên danh sách khách hàng nào có nhu cầu hàng ngày đến chửi họ. Gì chứ nghề này hắn có vốn liếng cả hàng nghìn cuốn sách trong nhà. Sợ gì không làm được cơ chứ.

8 nhận xét:

  1. Ơ anh ko biết CHỬI là 1 nghệ thuật PR đấy. Ở Sài Gòn có quán "bún chửi" đông khách cực kỳ. Vừa ăn vừa nghe bà chủ quán chửi.. hờhờ.. thế mà chen nhau xếp hàng mới tới lượt được chửi đấy nhá. Anh vô SG cứ đòi đi ăn "bún chửi" thì biết.. héhé..
    Còn trên net em đã gặp 1 hot blog chỉ ra các entry chửi, mà chửi các bạn blog đến comment ấy, đứa nào thò mặt vào là chửi, càng chửi chúng nó càng comment "sướng"..hơhơ.. xong nó comment chửi lại những comment "sướng" đấy nữa cơ...
    Thế mới thấy nhu cầu nghe chửi của thiên hạ bây giờ là rất cao anh ạ. Em nghĩ anh nên theo nghề này. Mà khi nào phất lên nhờ "nghề chửi" thì đừng có quên con này nhá.. héhé..

    Trả lờiXóa
  2. Viết chuyện chửi nhau mà đọc hăm hở... Hay!

    Trả lờiXóa
  3. ¡ Nguyễn Ngọc Hiền ¡lúc 20:45 18 tháng 6, 2008

    Cha sư bố ông rỗi hơi!

    Trả lờiXóa
  4. Còn chửi nhau thì còn cảm nhau. Vô công mà chẳng vô cảm ....

    Trả lờiXóa
  5. Sao em mới mát mẻ một câu trên đầu blog mà anh đã sang chỉnh đốn rồi? Ơ hoá ra chửi là độc quyền của anh a?

    Trả lờiXóa
  6. Cậu thất nghiệp thì có chỗ chưởi ra tiền , ko biết tớ thất nghiệp thì sao , cậu tốt số thật .

    Trả lờiXóa
  7. úi, hôm trước có comment roài sao lại mất nhỉ? Hix hix!!
    Đọc bài này của bác lại nhớ tới câu truyện vua Tần Thủy Hoàng. Lúc Axi xem phim thì thấy trước khi hành thích Tần Thủy Hoàng, Kinh Kha rất được lòng vua. Vì trong cung chỉ có Kinh Kha mới dám nói lại (nôm na là cãi nhau) với ông vua họ Tần này, trong khi xung quanh ông ta ko có một ai dám làm phật ý ông ấy....
    Tự nhiên đọc thì nhớ vậy thôi, hihihi

    Trả lờiXóa