Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008

Entry for July 04, 2008

Sinh Tuấn cho gia nhân đi tìm Lái Gió. Gia nhân đi khắp kinh thành mới thấy Lái Gió đang ngồi chơi cờ ở ven đường. Túm cổ lôi xềnh xệch về phủ Lê Gia. Điệu vào trong phủ vất toạt giữa sân. Lái Gió lòm cồm bò dậy, thấy Sinh Tuấn phe phẩy quạt hỏi

- Thằng lái buôn kia, mấy hôm nay đi đâu mất mặt không vào phủ chầu ta ?

Lái Gío vò đầu kể kể lể, dạo này hắn thất nghiệp lo lắng nhiều thứ, đâm ra hay hoa mày chóng mặt. Đi lang thang chơi bời chốn thị dân cho khuây khỏa quên cảnh cơm áo, gạo tiền. Sinh Tuấn hỏi.

- Thế có thấy dân gian nói gì không?

Lái Gió.

- Dạ bẩm, chỉ có lũ trẻ lang thang hát đồng dao thôi ạ.

Sinh Tuấn.

- Đồng dao thế nào ?

Lái Gió.

- Đồng dao rằng :

Con kiến mà leo cành đa

Leo phải cành cụt, leo ra leo vào

Con kiến mà leo cành đào

Leo phải cành cụt leo vào leo ra.

Sinh Tuấn nghe xong, cười nhạt hỏi.

- Thế là con kiến bế tắc không biết đi đâu à ? Ta nói cho ngươi nghe chuyện này. Nay thời buổi khó khăn trầm trọng, thừa tướng điều hành việc nước không trọn. Loay hoay như gà mắc tóc, vừa rồi vượt biển sang sứ nước Kỳ trước là vay ít bạc, sau nữa là mở rộng thương mại. Nhưng lẽ đời đâu lúc nào cũng như ý. Lại về gần như tay không. Thế có phải là kiến thức hạn hẹp, không biết trông người trông mình không. Nước xa không cứu được lửa gần, vả lại bỏ cái mối bang giao ngay bên cạnh mà đi cầu thế lực ở xa ngàn dặm là điều sĩ phu không bao giờ làm.

Lái Gió hỏi.

- Vậy thì theo ngài thì cầu ở đâu ?

Sinh Tuấn nheo mày, phe phẩy quạt.

- Vương Mạnh nhà ta có tầm nhìn rộng, đã lường trước khó khăn. Từ lâu dựa vào thiên triều mà giữ vững cơ đồ. Há chẳng phải là cao kiến hay sao ?

Lái Gió tâu.

- Tiểu nhân có điều suy nghĩ trong lòng, nói ra mong đại nhân rộng lòng chỉ bảo ?

Thấy Sinh Tuấn vui vẻ gật đầu, Lái Gió nói.

- Thừa tướng là người trí dũng, từng kinh qua trận mạc. Cho nên ngay thẳng và cương cường. Nay tiếng là trọn quyền việc nước. Nhưng triều đình năm phe, bảy phái. Lệnh ban ra một đằng, kẻ dứoi làm một nẻo. Dẫu có là thánh nhân cũng đến thế mà thôi. Cái câu đồng dao kia cũng là trò tiểu nhân của bọn a dua, xu nịnh cường quyền muốn hạ bệ thừa tướng để chúng tha hồ đục khoét mà thôi. Người biết nghĩ không nên tin vào điều xằng bậy .

Sinh Tuấn nổi giận đập quạt lên đầu Lái Gió quát.

- câm, triều đình ta là một khối thống nhất từ trên xuống dưới. Ngươi dám lộng ngôn bảo rằng chia năm phe bảy phái. Thứ nữa ai là xu nịnh cường quyền.? Thế nào là cường quyền ngươi không nói rõ ta trị tội ngay tức thì.

Lái Gío phủ phục tâu

- Đại nhân xá tôi, xá tội. Kẻ mà cố giữ quyền lực để tham tàn vơ vét cho mình, hại dân, hại nước là cường quyền. Ở cương vị làm quan, dùng quyền lực để giúp dân, giúp nước ấy mới là bậc trí giả. Xin hỏi đại nhân ở ta có bao người như vậy.

Sinh Tuấn bật cười ha hả.

- Đúng là bọn dân đen, dễ tin lời lừa phỉnh. Thời này có ai mà không nghĩ đến bản thân, thừa tướng nhà ngươi cũng vậy thôi. Gia sản kém gì ai, lại muốn nổi trội tài năng lấn lướt cả hội đồng quân cơ, thập tứ vương nghị chính. Một bàn tay sao che nổi mặt trời. Chuyến này không sớm muộn cũng mất chức thôi. Tài cán gì mà đòi thay đổi chính sách, nhân sự, cải cách...Vương Mạnh là người ôn hòa, mừng giận không hề lộ ra mặt. Gặp khó khăn chỉ cười hềnh hệch. Đấy mới là người chứa bao cơ mưu trong bụng. Nhưng dường cột triều đình đều tay vương lo lắng cả. Sau nay vương buông rèm nhàn du tứ hải, đã sắp người thừa kế đâu đó. Triều đình không có xáo trộn gì cả, như thế dân tình mới yên tâm không sợ biến động, can qua. Thế có phải là người biết lo xa không ? Ngươi biết trong thập tứ vương nghị chính ai là người đó không. ?

Lái Gió nhẩm một hồi , lát sau nói.

- Có Trọng Vương người Bắc Hà, Năm Giáp Dần, Ất Mão là đồng môn với Mạnh Vương ở trường cai trị. Có vẻ là chốn thân tình nhiều ý tương đồng với Mạnh Vương, lại cùng khóa học những điều giống nhau. Có chăng là người ấy. Nếu vậy thì chính trị nước ta lại ổn định, nhân dân tha hồ yên tâm làm ăn. Không lo xáo trộn, mọi thứ lại như trước.

Sinh Tuấn cười.

- Thiên cơ không thể tiết lộ, hôm nay ta vui xá tội loạn ngôn cho người, về nhà tu sửa tâm tính. Giữ lấy thân.

Lái Gió ra về, có kẻ hỏi rằng.

- Ông vào chầu quan, liệu có thấy gì đổi khác ở tương lai chăng ?

Lái Gió lầm bầm.

- không vỏ dưa thì lại vỏ dừa thôi.

1 nhận xét:

  1. Hay!!!
    Cho dù thừa tướng có cầu viện xứ nước Kỳ thì liệu Kỳ Vương có ra tay cứu giúp? Nước Kỳ đang chỉnh đốn hàng ngũ vương triều liệu họ có quan tâm tới việc nước ta? Hơn nữa, nước Kỳ có giúp ta thì cũng phải "có đi có lại" chứ ai đời cho không nhau cái gì? Tỉ như nước Kỳ đòi nước ta phải làm chư hầu và tuyệt giao với thiên triều liệu Vương Mạnh có bằng lòng không?
    Bổn nữ thiết nghĩ Vương Mạnh là người khôn ngoan, mưu cao kế hiểm lại được sự đồng thuận của thiên triều tất sẽ có kế sách xoay trở, bình trị an dân.

    Trả lờiXóa