Thứ Năm, 31 tháng 7, 2008

Nhớ Khau Phạ

Một ngày nào đó, khi mùa xuân trở về trên đèo Khau Phạ. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, trong cơn gió mênh mang và những áng mây trắng bồng bềnh ôm ngang đỉnh núi. Mùi hương núi rừng lồng lộng quyến rũ. Tôi sẽ trở lại Khau Phạ để tìm hình ảnh nhiều năm trước. Lúc tôi còn là cậu học sinh trung học vào dịp nghỉ hè đi theo đoàn người buôn chuyến trên thùng xe tải Din130. Về Hà Nội việc đầu tiên của tôi là ra bưu điện gửi tặng ông già Tú Lệ những thứ đã hứa. Ông cảm ơn rất nhiều và mong có dịp gặp lại.

Tôi cần ông để đi tìm ký ức đó, lần ấy tôi sẽ đi một mình. Hai lần đi mà chả lần nào tôi đi tìm được. Dù tôi tự nhủ lúc bắt đầu - Lần này mình sẽ gặp.

Tôi hỏi nhiều người dân miền cao, họ nhìn tôi hoài nghi . Rồi họ lắc đầu

- Không còn nữa.

Ông già Tú Lệ bảo nó vẫn còn, sâu trong những dãy núi kia. Nó vẫn còn. Ba từ ấy như tiếng thét gọi, thôi thúc tôi vượt qua những ngọn núi đá sừng sững. Nhưng tôi còn có bạn đồng hành. Họ không đi và tôi không thể bắt họ chờ tôi mấy ngày được. Vậy lần sau tôi sẽ đi một mình. Tôi sẽ đội cái mũ nồi mặc bộ quần áo chàm, đồ đạc đựng trong cái gùi. Khi gặp, tôi sẽ nằm đó. Giang tay ngủ một giấc dài. Lúc tỉnh dậy tôi nói chuyện với nó.

- Mày biết không, tao nghe người ta nói lại. Lúc sắp chết ,bố tao hỏi mày có đấy không.

Nó ngả người chạm vào vai tôi, thầm thì hỏi.

- Thế lúc đó anh ở đâu mà không mang tôi đến.?

Tôi sẽ bật khóc chắc chắn là như vậy. Vì tôi đi tìm nó chỉ để mà khóc cho vơi ân hận. Lúc tôi trở về bố tôi chỉ còn là nắm xương , người phu mộ xếp xương vào tiểu hỏi mẹ tôi.

- Sao để bác trai lâu thế mới bốc, xương đen hết cả ?

Mẹ nhìn sang tôi nói.

- Đợi cậu này về.

Mày đừng bao giờ để bố mẹ mày chờ mày từ lúc còn sống, đến lúc chỉ còn là bộ xương vẫn phải chờ mày như tao nhé. Bây giờ tao sẽ kể cho mày hồi đó tao đi đâu. Nào mày ngẩng đầu lên nghe chuyện tao kể nhé…

Nếu bạn muốn nghe, lần tới đi cùng tôi. Nơi nó ở rất sâu trong rừng, đường đi gập gềnh. Lúc nào mệt thì ngồi nghỉ, đừng sốt ruột thời gian. Mặt trời đi đâu cũng mặc. Còn đoạn nào bạn không đi nổi….

Tôi có đôi bờ vai đủ rộng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét