Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

nhện giăng tơ.

Đức Phật Như Lai ngao du khắp nơi để giảng kinh. Ngài đi đến nước Nam thấy hoa thơm ,trái ngọt, đất đai màu mỡ, phì nhiêu. Người dân thuần hậu. Ngài rất vui vẻ bèn dừng lại giảng kinh cho dân chúng. Vốn sẵn lòng mộ đạo, người Nam dân chăm chỉ nghe kinh Ngài giảng, họ cùng nhau xây cho Ngài một ngôi chùa để Ngài có nơi giảng dạy những phép làm tan biến đau khổ cho mọi người.

Một hôm Ngài đi giảng kinh về, con đường đầy hoa thơm ngào ngạt, bướm lượn tung tăng muôn sắc. Tâm hồn Ngài phơi phới hân hoan. Tiếng chim hót líu lo khiến Ngài cảm thấy lâng lâng niềm khoan khoái. Cuộc sống mới nhiệm màu làm sao.

Đến cửa chùa, Ngài thấy có bức màn trắng mờ mờ rung rinh. Lại gần Ngài nhìn kỹ đó là chiếc mạng nhện giăng ngang cổng ngoài. Đức Phật từ tâm ngài nghiêng mình tránh sang bên đi. Bỗng từ trên mạng nhện có tiếng nói khẽ.

- Thưa Đức Phật , lòng từ bi của ngài để đâu ?

Đức Phật trông lên, Ngài thấy một con ruồi đang vướng vào mạng nhện. Nó giãy tuyệt vọng trong cái lưới mong manh mà chắc chắn đấy. Càng giãy nó càng bị tơ nhện quấn chặt. Thấy Đức Phật còn đang đứng, nó rên rỉ.

- Ngài nỡ nhìn một sinh linh bị nạn chờ chết sao ?

Đức Phật đưa bàn tay từ bi độ thế, Ngài gỡ nhẹ từng sợi tơ cho ruồi thoát qua. Khi sợi tơ cuối cùng được Ngài dỡ bỏ khỏi con ruồi, thì con nhện xuất hiện. Nó phều phào nói.

- Thưa Đức Phật, sao Ngài lại lấy đi thức ăn của tôi. Tôi đã lao động chăm chỉ, cật lực, rút tơ từ trong thân thể mình ra mới có miếng ăn. Đây là nguồn dinh dưỡng bổ sung cần thiết cho tôi. Đã lâu lắm rồi dù lao động miệt mài hàng ngày, đến hôm nay tôi mới thấy thành quả của mình. Nói thực tôi cũng kiệt sức lắm rồi, không có con ruồi ấy tôi chẳng còn hơi sức để sống nữa.

Nói rồi con Nhện rũ như tầu lá héo. Con ruồi vẫn vo ve bay lượn trên cao. Nó nói.

- Cám ơn Ngài đã cứu mạng, xin Ngài về nghỉ ngơi, trời sắp tối rồi. Cám ơn ngài đã cứu mạng và mang bữa ăn đến cho tôi.

Đức Phật ngỡ ngàng, Ngài hỏi thức ăn nào. Con ruồi chỉ vào con nhện nói.

- Đây là bữa ăn của tôi.

Nói rồi nó đậu lên người con nhện đang ngắc ngoải, cắm cái vòi nhọn vào thân thể nhện hút chất dinh dưỡng.

Đức Phật lặng lẽ quay vào chùa. Hoa vẫn thơm ngào ngạt.

8 nhận xét:

  1. Thật đau đầu! Câu chuyện này đau đầu thật! Hic!

    Trả lờiXóa
  2. thật có ý nghĩa, câu chuyện làm em suy nghĩ nhiều lắm.

    Trả lờiXóa
  3. Nếu sự lương thiện bị kẻ xấu lợi dụng và gây nên tội ác. Thì sự giúp đỡ lương thiện ấy cũng đồng nghĩa với tội ác. Tuy vậy Đức Phật vẫn mãi là Đức Phật mà thôi...

    Trả lờiXóa
  4. bác viết dạo này ghê gớm thật
    cà phê đê

    Trả lờiXóa
  5. Vậy thì phải làm sao? Em ko hiểu?

    Trả lờiXóa
  6. Cho nên cái phi logic nằm ở chỗ Đức Phật gỡ con ruồi ra khỏi lưới...

    Trả lờiXóa
  7. đây là khiếm khuyết lớn nhất của đạo Phật.

    Trả lờiXóa
  8. sao lại hiểu sai đức phật ra như thế. Phật là người chỉ đường, không phải người cứu nhân độ thế. Phât ở trong lòng, không ở ngoài thân.

    Trả lờiXóa