Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Thái Nguyên.

Mấy hôm tắt điện thoại. Đi theo về quê vợ anh bạn . Cũng chẳng xa lắm, trên Thái Nguyên.

Cảnh quê thật thanh bình, vườn cây, ao cá. Mới đến đi đào giun xuống ao câu, câu toàn cá ranh bằng hai ngón tay. Chẳng ăn được nhưng vui, nhất là ngồi câu bên giàn mướp quả lủng lẳng soi bóng xuống mặt ao. Lại có vườn rau nhỏ có hàng rào đan bằng liếp chắn bọn gà phá hoại trông xinh xinh. Xa tí nữa là cánh đồng lúa đang vào mùa gặt. Nhà ở trên đồi chung quang là cây ăn quả lâu năm, bóng mát rợp kín. Chim hót véo von, gà , chó nhởn nhơ đi lại. Gái hàng xóm vừa trắng vừa xinh cứ nhòm bờ dậu nhìn sang. Buổi tối sau khi bia rượu ngất ngư, trải chiếu ngoài hiên nằm nghe kể chuyện chiến trường của ông bố vợ anh bạn. Ông già là lính trinh sát kể câu chuyện làm cả đêm mình không ngủ vì rùng mình sợ hãi.

- Có lần ông đi lạc vào nhà dân, nhà nó thịt gà mời ông ăn. ăn xong đi ngủ. Ông bỗng không thấy thằng còn trai nhà đó khoảng 10 tuổi đâu. Biết ngay là bố mẹ nó sai nó đi báo bọn Nguỵ. Ông liền bật lê xiên chếtvợ chồng nó đang ngủ. Xong ông đi luôn.

Mình cố hỏi để có tìm xem có đúng thằng bé đi báo địch hay không. Nhưng chỉ được thông tin mù mờ lắm. Đại khái ông già lúc đó đinh ninh một điều, không thấy thằng bé đâu thì đúng là nó đi báo địch. Vậy ông phải giết hai vợ chồng kia. Ông kết luận đơn giản

- Mình không giết nó thì nó cũng hại mình.

Chuyện chỉ có thế, nhưng mình cứ nghĩ mãi. Chiến tranh thì có nhiều chuyện xảy ra, cả đêm mình cầu mong là hai vợ chồng nhà kia dùng mưu kế giả vờ đối đãi tử tế, cơm nước gà qué xong xuôi sai con đi báo người bắt là thật. Nhưng càng tin là thật thì cái bản tính hay đặt vấn đề các kiểu của mình lại nghĩ. Nhỡ khi họ không sai con họ đi báo thì sao. Mình nghĩ tiếng lưỡi lê xuyên qua thịt sụt sụt mà rợn người chả dám ngủ. Cứ nghĩ quẩn quanh đến lúc trời sáng, gà gáy vang.

Sáng hôm ấy ông già tính làm bữa thịt chó. Con chó của nhà họ hàng mang đến. Mọi người thấy cái bao tải đựng chó. Có người nói.

- Xem kỹ phải chó không, vừa rồi có vụ cho trẻ con vào bao tải. Nói là con chó điên phải đập chết rồi hãy mở. Người ta đập xong mở ra mới thấy đứa trẻ.

Người khác phản đối.

- Bịa, trẻ con thì nó bị đập phải khóc chứ.

Người khác nói

- Nhỡ khi nó bịt miệng, bị đập kêu ú ớ càng giống tiếng chó. Càng bị đập thêm.

Lần thứ hai mình cảm thấy sợ hãi vì cách họ nói chuyện. Mình đính chính là chuyện này công an đã điều tra, không có thật.

Con chó vàng được giết đơn giản thế này. Khi bỏ ra bao tải nó bị trói chặt. Hai người giữ, còn ông già nắm cổ nó di xuống. ông cầm hòn gạch đỏ nhè từng phát vào đầu nó. Không nhanh, không chậm, chẳng vội vàng. Con chó không chết ngay bởi một nhát đập, nó chịu hàng chục nhát miêng kêu thảm thiết, mắt đỏ ngầu ứa nước. Mình đứng xem một lúc thì chạy đi tìm con dao to hay cái gì thật nặng, mình rất muốn chặt phăng cái đầu con chó hay nện một nhát nát bét. Nhưng chả có gì, con chó kêu yếu dần. Nước chảy đá cũng mòn huống chi gạch giãvào đầu, khoảng 20 phút sọ chó lĩnh đều gạch nện. Con chó cũng chết. Nhưng vì nó chết dai dẳng quá nên khi cắt tiết không được nhiều. Người ta tiếc rẻ than.

- Tiết ít thế này thì không đủ bóp vào rựa mận, chỉ để làm lòng thôi vậy.

Người ta cạo lông , thui và mổ. Nấu thành mấy món đơn giản. Xương xẩu nấu măng, rựa mận,luộc và món dồi thơm phức. Hơn 20 người đánh chén, bia sủi bọt trắng xoá, rượu cả can. Ai cũng khen con chó này thịt ngon. Cái anh mang chó đến ngồi ngay cạnh mỉnh vừa uống rượu vừa kể, mà thế nào chỉ kể cho đúng mình nghe.

- Con chó này khôn lắm, chủ của nó là anh rể anh. Anh ấy mới chết vì cảm. Mọi khi anh ấy hay đi làm về muộn. Con chó thường chạy ra tít đầu đường cái đón. Lúc cho anh ấy vào quan tài, nó biết anh chết hay sao mà nó rít lên, ứa nước mắt.

Mình buông đũa, cầm cái cốc rót đầy bia nhắm mắt uống. Ít khi mình nốc kiểu ấy vì sức mình chỉ một cốc là say. Khi nghe anh kia nói, mình nốc liền ba cốc. Uống xong bò thẳng lên giường nằm lăn quay. Trong khi mọi người mới bắt đầu vào cuộc, họ cũng biết là mình uống kém bị gục rồi nên chẳng làm phiền. Ngủ một mạch mấy tiếng thì tỉnh dậy thì đến bữa tối.

Trên mâm thịt chó vẫn còn, nhưng do bia rượu suốt mấy hôm mình xin ông mấy quả cà ăn với rau luộc. Ông già định không lấy cà, ông ấy bảo mình ăn cà với rau hoá ra mình sợ nhà ông không có gì đãi khách à. Ông chỉ tay ra sân nói.

- cả đàn gà tao nuôi kia, mong có chúng mày về để giết. Để nhiều quá trộm nó bắt cũng không biết.

Nhưng ông vẫn vào vại múc cho mấy quả cà. Công nhận cà ở quê muối ngon, giòn tan.

8 nhận xét:

  1. Choáng vì cái sự man rợ ấy. Em mà là anh chắc chẳng bao giờ dám ăn thịt chó nữa. Nghĩ mà thương.
    Chuyện ông già đi lính ấy ==> ranh giới tốt xấu, thiện ác dường như chẳng còn. Em thấy độc ác quá. Rùng mình.

    Trả lờiXóa
  2. Mang rợ!!!

    Trả lờiXóa
  3. Dân tộc Việt xuất phát từ đồng bằng bắc bộ . Không biết ngày xưa , người Việt có ác vậy không nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  4. Đọc chuyện này lại nhớ đến Tào Tháo: "Thà phụ người còn hơn để người phụ mình"

    Trả lờiXóa
  5. Ghê nhất là cái cảnh xiên chết hai vợ chồng kia!
    Chiến tranh làm con người ta quá ngu muội, ông già đi lính chắc thấm nhuần tư tưởng của Mao mà ông Tư Vuông hay nói "Giết nhầm còn hơn bỏ sót"...Và hàng chục triệu người dân khi xưa chắc là "Chết nhầm còn hơn bỏ sót"

    Trả lờiXóa
  6. Kinh khủng là con người.

    Trả lờiXóa
  7. Choáng! May mà em không biết xơi thịt chó!

    Trả lờiXóa