Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

Hoa Trinh Nữ

Sáng nay đi loanh quanh vào mấy làng tìm mua gà về nuôi.

Mọi khi vợ thổi cơm cho ăn. Mấy hôm nay thổi cơm lấy, những hạt cơm thừa và thức ăn thừa mới biết là vợ toàn cho vào sọt rác. Ngày bé ở nhà mình cũng phải thổi cơm. bố dặn nhũng hạt cơm thưùa, thứuc ăn thừa phải cho vào vại nước gạo. Để bà Hàn hàng xóm sang lấy về nuôi lợn. Có hôm rửa nồi cơm, những hạt cơm còn lại vương ra sân. Bị bố mắng một trận. Từ đấy mỗi khi nhìn thấy hạt cơm rơi thấy xót của thế nào. Bởi tưu duy nhà quê như thế từu bé, nên thời buổi này mình vẫn xót những hạt cơm đợi xe rác qua đổ. Quyết định đi mua mấy con gà mái. Cho chúng ăn thứuc ăn thừa và chúng sẽ đẻ trứng cho Tí Hớn ăn. Tiện cả đôi đường. Trên đường đi thấy đám hoa này đẹp quá, chợt nhớ máy ảnh trong yên xe lấy ra chụp.

PA300045.jpg

Chụp xong mới nhìn lại là cây xấu hổ, còn gọi là cây Trinh Nữ. Nhưng cái tên Trinh Nữ đẹp thế mà sao lại là lioại hoa dại thế này nhỉ. Loài hoa mọc cùng cỏ dại, có mặt khắp nơi. Trong những năm tháng đã qua lâu. mình từng sống ở một vùng đồi cằn cỗi. Chỉ có loài cây này mọc, thêm chút sim. Nhưng mình chả thấy hoa bao giờ, chắc tại nơi đấy đất cằn quá. Hay vì những linh hồn của người chết trẻ chôn ở đó khiến loài hoa Trinh Nư thấy xấu hổ mà không dám nở. Có lần một bà mẹ đến đó mới biết tin con mình đã chết. Chôn trên ngọn đồi, bà leo lên khóc vật vã. Bà lăn lộn túm vào những đám cây này, gai cây đâm tứa máu tay, cào xuớc mặt. Bà khóc gọi trời, gợi Phật và gọi nhiều thứ nữa. Chẳng có ai bên cạnh bà mẹ mất con ấy, mình đứng ngọn đồi bên kia nhìn sang thôi. Lúc mình đi bà ấy vẫn còn khóc, nhưng tiếng rên nhỏ và nghẹn lắm.. Mình áng chừng bà mẹ ấy kém mẹ mình khoảng ba bốn tuổi. Đêm ấy mình nghĩ về mẹ, mình biết mẹ mình vẫn hàng ngày tụng kinh, gõ mõ cầu Trời, khấn Phật phù hộ cho mình. Mãi không ngủ nổi mình viết bài thơ gửi mẹ. Đạon cuối có câu.

Rồi hôm nao hạn trời con qua hết.

ơ mẹ kìa ! Tượng Phật sáng hào quang.

Đôi khi, có những việc mình thấy cần thay đổi, cần phải làm một bước ngoặt. Nhưng mỗi lần như thế lại nhớ đến ngọn đồi đầy cây Trinh Nữ. Nhớ đến bà mẹ khóc con, nghĩ đến mẹ mình đã gần 80 tuổi.

Không biết bây giờ trên ngọn đồi ấy, hoa Trinh Nữ có nở như ở đây hôm nay không ? Lúc viết dòng này trời mưa suốt.

4 nhận xét:

  1. Đọc Blog bác đã lâu,hôm nay em chào bác cái.Rất thích những entry như này của bác,khiến cho những kẻ đi xa nhớ về cái thửo ấu thơ lớn lên ở làng quê,cảm giác về cái hoang vắng và hiu quạnh những buổi trưa hè gợi lại.
    Chúc bác may mắn,và an nhàn nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Trời Phật thì giúp được cái mẹ jì? Em thấy độ này nhiều kẻ đi Tu cho nó có mốt thì phải. Chẳng phải bỉ, nhưng em thấy miệng thì nói từ tâm độ lượng nhưng hành động của những kẻ theo mốt này hành tung đê tiện, lòng dạ hiểm ác cũng chả kém jì loài ác thú cả.

    Trả lờiXóa
  3. "...Mẹ đưa mắt trông về ngọn cờ
    Cầu cho đứa con trai
    Ở đâu đó con ơi, được vui!..."
    (Nhớ người ra đi - Phạm Duy)

    Trả lờiXóa
  4. trong em người ta gọi là hoa mắc cỡ.
    Anh làm em nhớ đến hồi ấy, có nghe câu chuyện :Có anh trai trẻ, hát một câu hát tự chế lời, nhưng dựa theo nhạc của một bài hát khác. Thế là bị vin tội. Rồi bị đưa đi cải tạo ở một vùng rừng núi xa lắc. rồi ở nơi ấy, cậu ta cũng không nhận tội, không nghe theo những điều mình cho là khg đúng. Vậy là anh bị đánh, bị phạt. anh bị bắt làm việc kiệt sức, dã man mà ăn uống thì đói khát. Rồi anh ấy chết. xác cũng nằm bên một góc rừng cũng từng chôn bao ng chết trẻ.. Bà mẹ đi tìm thăm con, nghe tin con chết lạnh lẽo, cũng ngã quỵ luôn. Rồi khg qua khỏi, khg thấy ng thân khác.hình như ng ta cũng chôn lạnh lẽo nơi góc rừng ấy luôn.

    Trả lờiXóa