Thứ Ba, 14 tháng 10, 2008

không tên.

Thằng bé chạy đến bên bà mẹ, nó mặc cái quần đùi, áo sơ mi sờn cũ. Đưa tay quệt mồ hôi nó hổn hển báo tin.

- Mẹ ơi hết gạo, chỉ còn một bơ thôi. Không đủ nấu mẹ ạ.

Bà mẹ kéo tay con ngồi xuống bên cạnh gánh hàng rong bảo

- Đợi có khách, mẹ bán hàng có tiền con về mua gạo luôn nhé.

Hai mẹ con bên gánh hàng rong ngồi ở góc vườn hoa. Cứ ai đạp xe đi qua là mẹ con nhà ấy lại nhìn đăm đăm chờ đợi. Mẹ nhìn phía bên này, con nhìn phía bên kia. Đôi mắt dán vào người qua đường, cái đầu xoay theo hướng họ đi. Có lúc mải nhìn hai cái đầu quay lại, ánh mắt hai mẹ con họ nhìn nhau.

Mãi gần trưa tan tầm, có khách mua hàng. Người mẹ trao tiền cho con dặn

- Đừng làm rơi con nhé.

Thằng bé hơn 10 tuổi, đen thui. Nắm chặt số tiền ít ỏi trong tay, cắm đầu chạy qua chợ mua gạo. Nó ôm chặt cái túi gạo làm thứ giấy vỏ xi măng trước ngực chạy về nhà. Vo gạo, nhặt rau muống nhóm củi. Phồng má thổi ngọn lửa bùng lên. Cái bếp chân bằng gan ấy chứa được hai nồi, một nồi thổi cơm. Một nồi luộc rau. Rau muống luộc xong vớt ra rá cho ráo nước. Xong bắc chảo xào rau đã luộc ấy với thìa mỡ, mấy thìa nước mắm, ít muối. Mọi thứ đã chín, thằng bé lấy cạp lồng mấy ngăn. Ngăn to đựng cơm, gạt lớp cơm trên cùng nó nhẹ nhàng lấy lớp cơm giữa nồi đơm vào cạp lồng. Ngăn nhỡ đựng nước rau luộc,ngăn nhỏ đựng rau muống xào. Tất tả mang ra vườn hoa cho mẹ. Bà mẹ ngồi ăn cơm ở vỉa hè vườn hoa . Thằng bé ngồi bên gánh hàng hát.

- em đi đưa cơm cho mẹ em đi cày mẹ ơi, mẹ nghỉ tay, trời trưa vừa tròn bóng mẹ ăn cơm cho nóng mà để trâu cho con chăn.

Bà mẹ đang nhai miếng cơm, bật cười mắng

- Cha bố nhà ông, lại kể công đấy.

Thằng bé cười ngượng ngịu, nó không hát nữa. Nhưng nó nhặt cái cọng cây rơi đập đập vào chân, đầu gật gù theo nhịp bài hát mà nó đang hát thầm.

Sau nhiều năm, ở chỗ vườn hoa ấy. Trời mùa đông lạnh căm căm, lúc hơn 10 giờ đêm. Một người đàn ông trong lúc buồn bã nhất cuộc đời, anh ta ngồi bên vỉa hè. Đúng cái chỗ mà nhiều năm trước có hai mẹ con nhà nọ đã ngồi. Anh ta ngồi cạnh chiếc xe máy, lặng lẽ hút thuốc triền miên. Đã lâu lắm rồi anh không ngồi ở đây, rất lâu, rất lâu.

Có tiếng xe máy dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô. Anh ngạc nhiên vì sao cô biết anh ở đây mà tìm.

Khi thành vợ chồng, đôi lúc cô thắc mắc vì sao anh có bao nhiêu là người con gái. Anh lại chọn cô. Anh nói đó là duyên nợ, chuyện vợ chồng là do duyên nợ tuy rằng anh không mê tín. Nhưng trong thâm tâm anh muốn nói rằng.

- Vì hôm ấy, giữa cái thành phố mênh mông có bao nhiêu nơi để anh đến. Em không mất thì giờ nhiều để biết tìm anh ở đâu.

5 nhận xét:

  1. đoạn đầu chuyện của bác làm em nhớ tới hồi nhỏ của mình

    Trả lờiXóa
  2. Chẳng có lúc nào là buồn bã nhất cuộc đời đâu . Chỉ đến lúc nhắm mắt mới biết được . Mà thật ra cuộc đời này chỉ là một vòng ngắn , rất ngắn trong vòng luân hồi duyên-nghiệp .

    Trả lờiXóa
  3. cau chuyen cam dong qua!!!

    Trả lờiXóa
  4. Cố gắng giữ lấy những tình cảm, những kỷ niệm ấy...

    Trả lờiXóa
  5. Đọc xong xúc động chảy cả nước mắt, bác Buôn Gió. Hôm nay tình cờ tìm được blog của bác em thấy thật là hạnh ngộ. Chúc bác luôn mạnh khỏe, lạc quan, tự tin.

    Trả lờiXóa