Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Thư gửi đức phật Như lai.

Nam mô a di đà Phật.

Thưa đức Phật Như Lai, đầu thư cho con gủỉ tới ngài lời chúc tốt đẹp nhất mà con nghĩ tới lúc này. Đó là cầu mong sao cho trên cõi Nam này, niềm tin của những Phật Tử đối với Người là vĩnh hằng bất diệt.

Niềm tin là một thứ cao quý nhất mà con người có, nếu không có niềm tin. Tất cả thế gian này thành vô nghĩa. Không có niềm tin thì không có cái gì hết kể cả độc lập tự do tưởng như quý nhất cũng thành con số không.

Con cũng có nhiều niềm tin, tin ở ngày mai cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tin con người đối xử với người chân thành hơn. Con tin những gì con dã làm sai, làm người khác đau khổ sẽ không tái diễn nữa ở ngày mai. Con tin trên cõi đời này có đức Phật, có đức Chúa, có đức thánh A La và nhiều nhiều Người nữa là chỗ dựa, là niềm tin để cuộc đời tốt đẹp hơn.

Thưa Người, trong thư này con muốn nói với Người niềm tin của một Phật tử Việt Nam.

Phải nói chưa bao giờ Phật giáo Việt Nam thịnh vượng, phát triển như ngày nay. Chùa chiền được xây dựng, tu bổ khắp nơi. Nhiều ngôi chùa lộng lẫy và hoành tráng như Bái Đĩnh, An Nam Quốc Tự số tiền xây đến hàng trăm, hàng nghìn tỉ đồng. Trong lúc đất nước khó khăn, nợ nước ngoài chồng chất, suy thoái kinh tế trầm trọng, bão lụt triền miên. Mà Phật Giáo không những phát triển trong nước mà còn vươn ra tận nước Nga xa xôi, một ngôi chùa Việt Nam hiẹn diện trên xứ bạch dương. Đấy là một kỳ tích, không có niềm tin, sao mà có nổi những công trình như thế.

Có lần con đến ngôi chùa nọ thấy chuyện sau.

Có một Phật Tử dỗi hờn với một vị sư. Nữ Phật Tử cho là nhà sư kia nói điều càn rỡ. Một nhà sư khác nói với nữ Phật Tử kia rằng.

- Tuy thầy ấy là sư, nhưng cũng chỉ là con người. Người ta đến chùa cứ nói là mình cúng Phật, nói thế ai chả làm được. Nhưng các thầy là người của nhà Phật, không tôn kính các thầy thì sao tôn kính Phật. Mình thấy các thầy có điều gì sai, mình vẫn tôn kính thế mới là nhẫn. Mà mình đã tôn kính như thế với các thầy hẳn mình tôn kính với Phật được.

Thưa đức Phật Tổ Như Lai. Người có đồng ý với vị sư ấy không ? Xin Người thư thả trả lời để con kể tiếp chuyện sau.

- Cách đây khoảng 20 năm. Có một học trò nghèo nhưng đẹp trai, sáng sủa đủ ngón nghề cầm kỳ thi hoạ. Đẹp trai mà tài như thế thì khối cô gái mê. Anh ta làm một cô gái chửa và thoái thác vô trách nhiệm. Cô gái mang bầu ấy tự vẫn. Luật pháp không làm gì được anh ta, nhưng gia đình cô gái căm thù lắm. Không biết vì lòng căm thù của họ cao ngất trời mây khiến anh chàng kia phải sợ xuống tóc vào chùa quy y, hay anh ta thấy ân hận, sám hối muốn tu để làm điều tốt cho chúng sinh.

Dẫu thế nào anh ấy cũng đã đi tu. Người ta đi tu có vô vàn nguyên nhân, có kẻ cướp buông dao theo ngài thành Alahán. Cho nên lý do anh ta đi tu không cần bàn nhiều. Mà chỉ xem anh ta tu thế nào mà thôi, tu cho mình, tu cho chúng sinh hay cho con tu hú gọi mùa vài về chín mọng. Anh ta đi tu chăm lắm, ròng rã bao năm chỉ quét chùa và đọc kinh Phật, nghiên cứu giáo lý. Nhờ tư chất thông minh. Sau nhiều năm tu hành, anh học trò năm nào đã thành một Đại Đức. Thiên hạ từ Nam chí Bắc ai cũng trọng vọng anh. Nhìn thấy anh như nhìn thấy Phật...

Thôi đêm đã khuya, con cũng mệt và chắc đức Phật Tổ cũng chớm buồn. Con xin phép ngài tạm dừng ở đây. Thư sau con viết nhiều hơn.

5 nhận xét:

  1. hé hé, cụ mù bảo đọc bao nhiêu sách người vẫn khẳm , quả nhiên hong sai tí nào.
    "như muỗng mí lị vị canh" he he he . . .

    Trả lờiXóa
  2. Tiếp đi bác em, chuyện chưa kết thúc đúng không ?

    Trả lờiXóa
  3. Đọc xong rồi cứ phải ngẫm nghĩ mãi....:(

    Trả lờiXóa
  4. Sáng nay, câu chuyện này được cả 2 vợ chồng nhà em cùng đọc anh ạ!

    Trả lờiXóa
  5. Muốn biết câu chuyện kết thúc như thế nào, có lẽ phải lên chùa Hương ???

    Trả lờiXóa