Thứ Hai, 26 tháng 11, 2007

Hai người hai lối, ai buồn hơn ai




-Đức Phật dạy, người ta tu 500 năm mới có cái duyên chạm vai nhau, vậy 500 trước đệ tử với thầy từng có duyên với nhau chăng ?

- Vâng, ngày hôm nay ngồi với nhau trên ngọn núi này, không thể không có duyên.

Nhà sư lần tràng hạt, từng ngón tay mân mê hạt gỗ tròn màu nâu bóng màu thời gian

Kẻ cầm máy ảnh nhìn lên ngọn thông cao vút, hắn nghĩ đến 500 năm về trước. Bên cạnh nhà sư vẫn lần tràng hạt mặc hắn suy tư.

500 năm trước, rừng lau sậy um tùm che kín bãi sông đất Phương Chiểu. Ngôi làng ven sông ẩn trong rặng tre già, làng nghèo mái tranh, vách đất hơn mươi hộ. Dân làng dàn bà trồng dâu, nuôi tằm. Đàn ông làm nghề bện dây thừng cung cấp cho đám thuyền chài dưới sông qua lại ghé vào mua.

Một chiều mùa đông, gió lạnh thổi nghiêng ngả bãi sậy ven sông, ráng chiều hấp hối màu tím tái, dưói hiên nhà mái gianh, mưa phùn theo nhánh lá gianh nhỏ giọt. Hai anh em nhà nọ ngồi bên mâm cơm đơn sơ, đĩa rau lang luộc và đĩa tép rang khế. Người anh xới bát cơm vun đầy đưa cho em

- Em ăn thật no nhé

Người em nâng bát cơm, ngửi hơi cơm thật lâu. Tự nhủ, những hạt gạo cuối cùng trong nhà đây.

Trăng đã lên chếch mái nhà, người em khoác tay nải lên vai, nhìn lại ngôi nhà lần cuối. Anh đưa em ra bến sông, họ đốt đuốc hoa mấy vòng gọi đò. Em nói

- Đi ban đêm để không thấy quê nhà anh ạ.

Hai năm sau, người anh nghe tin em mình đang bị quan quân truy nã vì theo đảng cướp...

2 nhận xét:

  1. Chẳng ai buồn hơn ai. Ai cũng có con đường riêng để đi.Chỉ buồn là khi nào mình không "ngộ" ra được con đường của mình.

    Trả lờiXóa
  2. Hồi sáng lúc vào blog em, chị thấy chỉ có tấm ảnh, chưa có entry. Đoán theo tinh thần tấm ảnh, chị comment. Và rất may là comment của chị không lạc ý so với tinh thần entry. Hú hồn !

    Trả lờiXóa