Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Sống trên đời sống,,,để làm gì?

Để trả lời những câu hỏi ?

Một ngày nọ, ta ở trong bụng mẹ đã được thời gian. Trong đấy ấp ám và yên tĩnh. Ta chỉ việc ngủ ngon lành. Người ta hỏi

- Thế nào, bao giờ thì ra?

Một ngày mùa đông rét mướt, ta lặn lội chui ra khỏi bụng mẹ. Không gian xung quanh ầm ĩ bao nhiêu đứa khóc, chúng gào váng tai. Tức mình ta cũng gào như muốn nói, sao ầm thế, lạnh thế, trống trải thế. Tiếng gào của ta phiên âm qua cái miệng không răng thành tiếng

- Oà ao ao oà ao à à.

Ta bị quấn chặt bởi cái tã, tìm mãi mới thấy hơi ấm quen thuộc của mẹ. Ta uống từng dòng sữa đầy dinh dưỡng mà cơ thể tiết ra. Mẹ ta chăm ta tốt lắm. Sữa mẹ ngọt ngào, thật là một thứ không gì thay thế được. Ta nằm ngủ trong nôi, mẹ ru à ơi. Tiếng ru dịu dàng như ve vuốt ta

- à ới cái ngủ mày ngủ cho ngoan

Thế rồi người ta lại hỏi

-Thằng này đã biết nẫy chưa ?

Ta đành phải nẫy, ta lấy hết sức để lật người, ngẩng cái cằm cao khỏi mặt giường để nhìn chung quanh. Chả có gì hay ho cả, mỏi cổ lắm. Nhưng mãi ta không về vị trí cũ được, sau hồi vất vả ta lại nằm được xuống. Đấy tôi nẫy cho các người xem rồi đấy, mệt lắm đỏ cả mặt đây này. Để tôi nằm yên

Mấy tháng sau họ lại đến hỏi

- Thằng này biết bò chưa?

Ừ thì bò, ta trườn một lúc, thấy tức ngực quá bèn chống tay, chống đầu gối bò đến cái món đò chơi la mắt đầy màu sắc họ giơ trước mặt. Cái xúc sắc kêu lanh canh, ta giơ tay với họ lại lùi lại dử trêu ta. Chán quá ta gào

- Oà oa à a

Người ta nguýt môi

- Thằng này ăn vạ tài ghê

Ta không ăn vạ, mà ta muốn nói họ đưa cho ta cái xúc sắc ấy. Nhưng vì cổ họng ta bé và răng ta chưa có lên âm thanh đi qua miệng thành tiếng gào như thế.

Ta bò quanh nhà được vài tháng họ đi qua hỏi

- Thằng này chưa đứng được à ?

Sao mà phải đứng ? Họ thật lắm chuyện. Ta cứ bò.Nhưng họ khoẻ lắm. Họ dựng ta đứng dậy, nắm hai tay ta. Ta đứng trên đôi chân yêu ớt, gắng mãi mới trụ nổi. Họ cười khà khà

- À thằng này đứng được đên nơi rồi.

Thôi thì đằng nào cũng vậy, ta cũng phải tập toẹ đứng lên một mình. Chao ôi ngã dập cả đít, đau ơi là đau. Muốn khỏi đau thì phải cố đứng cho chắc. Ta bám vào thành giường đứng., giờ thì không ngã được rồi, lại có thể từ từ ngồi xuống. Rồi ta thử đi, ngã đập đầu xuống đất đau điếng. Họ đi qua hỏi

- Thằng này chưa biết đi à?

Ta đi mấy bước cho họ tịt cái mồm hay hoạch hoẹ lại. Tưởng họ nhìn thấy sẽ thôi không hỏi linh tinh. Nào ngờ họ lại hỏi ?

- Biết đi rồi à ? Thế bao giờ biết nói đây?

À, cái này họ hỏi đúng. Ta cần biết nói để gọi mẹ. Chứ nhiều khi mẹ bận việc nhà quên khuấy mất ta. Thế là ta luyện giọng, uốn lưỡi mỏi cả miệng để phát âm

-mee, mẹ..

Mẹ mừng quá , kêu

- A con tôi biết gọi mẹ rồi !

Mẹ khoe với bố, bố bảo gọi bố đi. Gọi bố khó quá, nói mãi chỉ thành tiếng bô bô. Nhưng thế cũng làm bố sung sướng cười rạng rỡ. Vừa biết nói chưa được bao lâu, người ta đến, thấy mẹ đang ẵm cho bú. Họ hỏi

- Thế thằng này chưa cai sữa à?

Quân độc ác, sao lại nghĩ ra hỏi câu dã man thế được cơ chứ. Bé không ti mẹ hay sao mà hỏi ác thế. Ta bị mẹ cách ly, thèm sữa mẹ ta gào toáng khản cổ. Bố đút cháo loãng cho ăn. Mãi rồi cũng quen, cháo đặc dần lên thành cơm. Ta nói cũng đã nhiều, biết nhiều. Đây là chuỗi ngày tháng sung sướng chỉ co ăn rồi chơi, đập phá tùm lum mà không bị đánh mấy. Họ đi qua thấy ta đang chơi vui vẻ, nhăn mặt hỏi đểu ngay một câu

- Thằng này chưa đi học à ?

Mẹ dẫn luôn đến trường, ở đó từ sáng đến trưa. Bao nhiêu đứa khóc thút thít. Trong cặp mẹ đưa có cái bảng, viên phấn và giẻ lau. Cô giáo cầm cái thước đập đập lên bàn , mắt cô hằm hừ như sẵn sàng táng cái thước vào đầu đứa nào không nghe lời cô. Cô viết trên bảng cái vòng tròn như quả trứng gà rồi bảo cả lớp hô khi cô chỉ thước vào

-o..o..o..o

Cả lớp há miệng thật tròn để kêu như gà trống gáy buổi sáng. Cô giáo ngoắc cái nét nhỏ vào bên đầu chữ o, hơi lêch vào bên trong. Cô kêu

-ơ

Cả lớp lại há miệng kêu

-ơ..ơ

Thế là ta đi học, con đường gian khổ này kéo dài dằng dặ mười mấy năm. Nhàm chán và buồn tẻ, cứ đến trường nghe giảng. Tối về nhà học bài cô giáo. Ta như con vẹt bị bắt lặp lại nhưũng điều cô giáo dạy. Mười mấy năm qua. Ta không phải học nữa. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang bên bỗng thấy má cô bạn cũng lớp ửng hồng trông hay hay. Ngực cô bạn nhú cao, eo thon, mông nở. Nhìn mãi chỉ muốn ôm lấy và cắn lên đôi môi đỏ của cô. Dường như cô ấy biết ý xấu của ta. Cô ây nguýt cái bằng đuôi mắt long lanh. Làm ta nuốt nước bọt ừng ực. Thế rồi hôm liên hoan chia tay, ta cầm tay cô ấy lúc nào không biết. Cô ấy để yên, bọn ta đứng trong bóng tối bọn kia không nhìn thấy.Ta thơm lên má cô, cô cúi đầu không nói gì. Đứng mãi như vậy đến khi chia tay

Thời gian trôi đi, mỗi người một nơi. Ta sống kiếp phong trần, làm lãng tử, giang hồ . Một ngày nào đen đủi, số phận quất cho một đòn ê chề. Khi tỉnh dậy đã thấy tuổi 30. Cái tuổi mà các cụ nói tam thập nhi lập. Người năm xưa mái tóc đã bạc lại đến hỏi ta

- Cháu đi làm gì chưa ?

Ta đi làm theo đúng nghĩa lao động, mồ hồi đổ ròng ròng trên mặt. Nắng xói trên đầu, mưa ngấm ướt lạnh bờ vai. Đôi bàn tay chai sạn vì búa, kìm, các dụng cụ khác. Ta thành thợ chuyên nghiệp có tay nghề. Mái tóc bạc phơ, lưng hơi còng đi qua hỏi

- Bao giờ cháu lấy vợ ?

Ta lấy vợ. Thế là giã từ cuộc sống tự do, ngày đêm có người quản thúc. Đi đến nơi về đến chốn. Chào đám bạn bè, chào những đêm tụ tập đánh chẵn, những ngày háo hức theo dõi các trận gà chọi, bóng đá. Ta chỉ có xem ti vi, đọc sách và thỉnh thoảng kể cho vợ nghe một vài kỷ niệm quãng đời ấu thơ và phiêu bạt. Mái tóc bạc không còn chỗ nào để bạc, răng cũng rụng rồi. Nên câu hỏi cũng phều phào

- Bao giờ các cháu có con ?

Thế là năm sau vợ ta đẻ, thằng bé ra đời. Người khác đi qua lại hỏi thằng bé như hỏi ta năm xưa. Họ lại hỏi ta cháu cai sữa chưa, cháu biết nói chưa, cháu đi học chưa.......?

Một ngày nào đó mấy chục năm về sau, lưng ta còng, tóc ta bạc. Ta đi qua nhà ai thấy một thằng bé con, một thằng trai 30 tuổi..ta lại hỏi như người xưa đã hỏi ta. Rồi ta nghe từ xa xăm nào đó, tiếng ai nghe thân quen lúc ta lọt lòng. Âm thanh trìu mến như muốn dắt ta đi khỏi cái đời sống quá mệt mỏi vì trả lời các câu hỏi. Tiếng ai quen quá cơ, nhưng câu hỏi thật lạ lùng

- Đã đi được chưa ?

Lạ lùng vì nó là câu hỏi của mấy chục năm về trước, lúc ta tập toẹ đứng lên. Chắc hẳn lần đi này khác với mấy chục năm về trước. Ta đi

5 nhận xét:

  1. Sống trên đời là để Sống và để Đi.
    Sống là để nghe những câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi và để trả lời những gì mà ai cũng biết.
    Đi là bắt đầu để biết và bắt đầu để không còn biết.

    Trả lờiXóa
  2. Sống, để làm gì?
    ....
    Để suốt đời hỏi 1 câu hỏi, anh nhỉ.
    "Đã, được chưa?"
    ^_^

    Trả lờiXóa
  3. Em thích post này của anh, nó vừa mang giọng của một ng đàn ông từng trải, và một tâm hồn từ bi, từ bi đúng nghĩa chứ ko phải những ngôn từ gai góc, xù xì hay sống sượng của những câu chuyện khác.

    Trả lờiXóa
  4. comment ghê lắm! ;;)
    để làm gì, cơ bản là ta muốn ta để làm gì!

    Trả lờiXóa
  5. Trong cuoc doi, thi luc nao moi dat cau hoi nay cho chinh ta, voi tuoi doi luc nay, ma theo cau chuyen thi toi se tra loi la sap di, nhung truoc 10 nam, toi co the tra loi la de song, boi cai uoc muon duoc nhin mot nuoc VN giau manh, no co le la suc song de toi muon song.

    Trả lờiXóa