Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Tiếng rao

Những đêm mùa đông , lúc mà cây cầu Chương Dương chưa xây, đằng trước nhà là con đê ngập cỏ. Gió từ sông Hồng thổi lên lạnh buốt từng cơn như cắt da thịt. Cả khu phố im lặng đến hoang vắng. 11 giờ đêm, chỉ có tiếng gió rít ù ù ngoài đường. Thảng có tiếng xích xe đạp của người đi làm ca kẽo cọt như tiếng rên của một người đã tuyệt vọng đang đi dần vào cõi tận sinh. Chúng tôi nằm trong chăn bông, con mèo già hết trèo lên người tôi lại lên người thằng em tìm chỗ ấm nằm, tôi nghĩ đến con ma mà mọi người hay kể đang cô độc trên ngọn cây xà cừ già đầu phố, rét thế này chẳng ai đi ngoài đường để nó lè lưỡi đỏ lòm ra trêu. Có khi nó ngủ rồi cũng lên.

-ai ngô rang hạt dẻ naoòo....

Tiếng rao ngân dài trong đêm, tiếng của một người phụ nữ trẻ có âm điệu ngân nga,lanh lảnh nhưng dường như đang chất chứa nỗi nhọc nhằn cơm gạo, có phần ai oán thân phận. Cứ im một vài phút tiếng rao lai vang lên, buồn nhất lúc tiếng rao cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng

Hồi ấy tôi nghĩ câu ấy là nhiều người như tôi đang nằm trong chăn, còn những người có tiếng rao kia đang ở ngoài đường chịu rét mướt , gió sương. Hôm nay tôi về Hà Nội đã gần 11h, khi thấy những ánh đèn muôn màu của khu phố cổ. Tôi rùng mình thèm nghe một tiếng rao ngày xưa, thứ tiếng rao không bị còi xe máy, tiếng rú ga lấn át, tiếng rao ngân dài thật thà không qua loa phát băng ghi sẵn

Tôi ước có thời gian để viết về những tiếng rao, nhưng quả là quá bận. Có lẽ nào những tiếng rao ấy đã mai một dần trong tôi

2 nhận xét:

  1. Ai xoi^....
    Hi hi! Anh Hieu con nho no o dau ko?

    Trả lờiXóa
  2. Chị nhớ có dọc đâu đó, lâu rồi, một bài viết về tiếng rao . Nhưng không phải viết về những mảnh đời trôi nổi theo món hàng mình bán và tiếng rao mình cất lên. Mà là viết về âm điệu, vần, luyến láy; nói chung như một cảm xúc âm nhạc có trong tiếng rao lang thang khắp các nẻo đường.
    Mỗi miền có một tiếng rao đặc thù của địa phương.

    Trả lờiXóa