Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

người bán đào hôm 30

Chiều 29 Tết tháng thiếu, Hà Nội đã vãn người. Trên đường Hoàng Quốc Việt những người bán quất đang dọn hàng về ăn bữa cơm cuối cùng trong năm, họ bứt quả mang về. Để lại những cây quất xác xơ bên hè đường. Những cây quất mà mới buổi sáng còn xum xuê, trĩu quả đầy sức sống, giờ đây lá héo quắt nằm vất vưởng trên hè. Duy có giống đào người ta không bứt được hoa , nhưng những cành đào để lại thảm hại không hơn quất, nụ hoa đang rữa ra rơi lả tả. Chỉ cần cơn gió nhẹ hay một chiếc xe ô tô lướt trên đường nhựa tạo chấn động nhẹ trên vỉa hè, cũng khiến cành đào đang năm rùng mình nhả xuống hè những cánh hoa.

Tôi đi dạo trên đường, nhìn một năm cũ đầy thất bại đi qua. Chỉ còn 6 tiếng đồng hồ nữa là năm mới sẽ sang. Thắp xong nén hương trên mâm cỗ cúng tổ tiên. Tôi ra đường chờ tàn tuần hương để xin lộc các cụ, ăn bữa cơm cuối năm với vợ con.

Mới hồi nào tôi ngồi chờ bố thắp hương chiều 30 , bụng đói không chịu nổi. Bố tôi bảo hết hương mới được ăn. Tôi ngồi giả vờ quạt đuổi ruồi, kỳ thực là quạt cho hương nhanh cháy hết. Cứ chiều 30, năm nào cũng vậy, bố tôi thắp hương xong ngồi thẫn thờ nhìn xa xăm. Năm 12 tuổi, tôi hỏi bố buồn ạ. Bố bảo bố thương ông bà, lúc sống khó khăn.Bây giờ con cái có làm cơm ngon mấy thì cũng được hưởng đâu. Bao giờ con người ta làm bố mới hiểu lòng cha, mẹ con ạ.

Gần 20 năm rồi, bố tôi không còn nữa. Tôi đã có con trai, chiều 29 này tôi ra khỏi nhà một phần vì nhìn nó cười đùa. Tôi thấy thương bố tôi vô vàn. Trong ký ức miêm man về một tuổi thơ bất hạnh, bước chân tôi dừng lại trên một đống cành đào vất vưởng như trận đồ. Một người đàn ông đang bẻ những nhánh đào còn đẹp trên những cây đào bỏ đi, ông búi nó lại thành những bó đào tươm tất hơn. Chắc ông để cắm vào lọ. Thấy tôi đứng nhìn, ông nhặt một bó cành đào nhỏ đã chọn lọc khá đẹp hỏi tôi có mua không. Thì ra người bán đào về muộn

khuôn mặt của ông trở nên thảm hại, đầy thất vọng. Tôi tiện mồm hỏi cho có chuyện, chứ nhà đã mua chậu mai rồi. Mang đào về để đâu. Tôi quay người bước đi. Người đàn ông với theo

- 3 nghìn nhé

Tôi quay lại hỏi ông

- Sao chú không về đi, giờ này ai cũng về nhà rồi. Kiếm thêm mấy nghìn nữa làm gì.

Bó nhành đào hạ xuống theo cánh tay buông thõng.Người đàn ông ủ rũ nói

- Tôi cần 10 nghìn thôi, để mừng tuổi con tôi. Tôi không có nhà để về, con trai tôi ở với mẹ nó.

Tôi ngạc nhiên

- Con chú bao tuổi mà mừng

-Nó 8 tuổi

Tôi sững người, ông ta có con 8 tuổi thôi à ? Sao ở tuổi ông ta lại có con nhỏ thế nữa. Tôi đưa ông 10 nghìn nói

- Chú cầm lấy , cháu mua bó này và bó chú đang buộc dở kia. Nhưng chú bán xong phải đi về, không nhặt đào bán nữa

Ông ta gật đầu lia lịa. Tôi cầm hai bó đào về nhà, vợ gắt

- Có mai rồi, anh mua làm gì. Làm gì còn chỗ để nữa. Chắc gặp em nào xinh xinh gạ mua chứ gì.

Tôi kiếm cái lọ, đổ nước và cho cả hai bó nhành đào vào đó. Trông cũng đẹp. Đến tối cơm nước xong, dắt xe đi hái lộc. Lúc 9 giờ tối, tôi gặp ông bán đào đang cầm bó nhành đào hươ hươ dưới mép đường mời những người đi qua. Tôi chép miệng, chắc ông ta lại bịa chuyện với ai đó về đứa con 8 tuổi.

Những ngày Tết tất bật trôi qua rất nhanh, mùng 6 Tết cuộc sống thường nhật đã trở lại. Chợ búa họp láo nháo người mua bán. Tôi đi qua đường Nguyễn Văn Huyên, thấy tay lái hơi lạng. Dừng lại hoá ra lốp sau hết hơi. Dắt bộ một đoạn thì nhìn thấy cái bơm và hòm đồ vá xe trên vỉa hè. Tôi dắtt xe lên hè ngó quanh chờ người vá. Một người đàn ông từ quán nước bên đường vội vã đi sang. Ông ta bước chân lên vỉa hè hỏi

- Chú vá hay bơm?

Tôi nhận ra người bán đào năm ngoái ( mới có mấy hôm). Ông chưa nhận ra tôi. Tôi bảo ông cứ tháo săm xem thử có vết châm kim nào cần vá không. Ông ta mở đồ nghề lúi húi tìm cách tháo săm. Bàn tay gầy đen đúa lóng ngóng đưa thanh sắt bẹt đầu nhỏ như que đũa bẩy lốp ra khỏi vành. Săm xe bị nốt hở nhỏ, dìm trong chậu nước mấy lần mới phát hiện. Lúc ông ta mài săm ở chỗ thủng, tôi ngồi xuống bên cạnh hỏi chuyện

- Chú đã mừng tuổi cho con chú chưa

Ông ta ngẩng đầu lên, một lát nhận ra tôi. Người mua đào muộn chiều năm ngoái. Ông lắc đầu đầy bi đát

- Vợ tôi nó không cho đến, nó bảo phải hết TẾt mới được thăm con. Loại tôi đến nhà nó vào ngày Tết , nó sợ rông cả năm. Đây này - ông móc túi ra tờ giấy gập tư, mở tờ giấy có tờ 50 nghìn và 20 nghìn trong đó cho tôi thấy - tôi định mừng tuổi thằng bé 50 nghìn. Chắc hôm nay tôi sẽ đến thăm con được.

Tôi trả tiền ông miếng vá. Lúc ông dắt xe tôi xuống đường, thấy ái ngại tôi chạnh lòng.

- Chiều cháu về qua đây, chú đến thăm con ở đâu cháu đưa đi.

-Thế ạ, nhà vợ tôi ở gần Mai Dịch. Nhưng tôi đi bộ đến đấy cũng được. Không dám phiền chú đâu.

Tôi lên xe ngoái lại nói

- Cháu cũng muốn mừng tuổi nó, đầu năm mừng tuổi người lạ lấy may. Khaỏng 4 giờ cháu về qua đây, chú cháu mình đi.

Đến 5 giờ chiều tôi mới về qua chỗ ông, đáng ra thì tôi đã quên. Nhưng đến nhà bà cô chơi, lúc ra về bà cô bảo đem cành đào vất hộ. Tôi mới nhớ ra hẹn người vá xe. Về đến nơi ông ta vẫn còn đó. Tôi nói

- Dọn đồ đi thôi chú ơi !

Ông ta ngoác miệng cười, hàm răng lô xô, khấp khểnh

- Tưởng chú bận việc, tôi định đi. Nhưng thấy chú hẹn rồi tôi cố chờ.

Chúng tôi đi gần đến nghãi trang Mai Dịch, ông chỉ đi vào một ngõ hẹp. Đến một ngôi nhà hai tầng. ông xuống xe gọi cửa

- Tùng ơi ! Tùng ơi !

Thằng bé mở cửa, mắt nó tháo láo nhìn chúng tôi. Cánh cửa chỉ mở đủ cho nó thò cái đầu. Chúng tôi đợi nó mở rộng, nhưng nó lại rụt đầu vào trong và khép hẹp hơn tí nữa. Nó gọi vọng vào trong

- Mẹ ơi bố đến

Có tiếng chân người bước loẹt quẹt từ trong nhà, tiếng chân không mấy thiện cảm. Bà mẹ mở toang cửa ra, đứng sừng sững giữa cửa nhìn thẳng vào ông bố già nua đang khúm núm nở nụ cười cầu xin. Chợt thấy tôi đằng sau từ chiếc xe đến bộ dạng không phải là xe ôm. Bà ta đứng sang một bên nói

- ông vào nhà đi,

cái nhìn của bà ta vẫn săm soi vào tôi. Không dấu được vẻ khó chịu trên mặt mình, dù đã nở nụ cười đón khách năm mới. Bà ta hơn 50, khuôn mặt có chiếc hàm bạnh ra vuông thành sắc cạnh. đôi gò má cao và con mắt thì lạnh lùng và tàn nhẫn. Vóc dáng người cũng cao to. Tôi ngồi trên ghế không cần đợi ai mời, ông già đang chúc cậu con trai học giỏi, ngoan ngoãn . Ông lấy trong túi ra tờ 50 nghìn, vuốt cẩn thận rồi trịnh trọng đưa cho con

- Bố mừng tuổi con năm mới

Thằng bé dụt dè nhận, nó lí nhí trong mồm câu cảm ơn. Rồi nó quay lại nhìn mẹ

Bà mẹ thậm chí không tỏ thêm thái độ gì tiếp chúng tôi. Cái nhìn của bà như muốn nói. Đã xong thủ tục chưa, về được chưa? Ông già nắm tay thằng con đứng dậy, lưu luyến không muốn rời. Bà mẹ đứng ra mở cửa dập tắt sự dằng dai của tình phụ tử. Tôi đi ra ngoài mở khoá xe đề máy nổ, ông già thoát khỏi cơn đắm đuối.

Tôi đưa ông về nơi xuất phát, cái hè đường thân thuộc của ông. Ông mời tôi về nhà chơi. Tôi nhận lời

Chúng tôi đi lằng nhằng trong cái ngõ ngoắt ngéo bên đường Láng, ông ở trong căn nhà cấp 4 mái lợp bằng những tấm xi măng mốc thếch. Ông mời tôi trên chiếc giường đơn nham nhở- Nhà tôi mới thuê đấy, Rượu nhé ! Ông với chai Nếp Mói trên cái ban thờ bằng miếng gỗ lấy ra từ cái bàn nao đấy bị hỏng. Trên đó có một đôi bánh chưng, hộp mứt, vài quả quýt. Ông lấy trong khay trà ra hai cái chén cáu bẩn, khẽ rót rượu vào đó.

- Chúc cậu năm mới, vạn sự như ý

Chúng tôi cạn hết chén rượu, men bốc phừng phừng lên mặt tôi. Một kẻ sẵn sàng quay lơ vỉa nửa chén rượu. Bỗng dưng trở giời làm cả chén. Tôi ngồi sát vào trong giường dể dựa lưng vào tường hỏi ông.

- Sao vợ chồng chú bỏ nhau ?

Ông rót cho mình chén rượu nữa, làm hơi hết nửa chén. Ông kể

-Tôi gặp bà ý lúc cả hai đều nhiều tuổi. Vợ cũ ở quê tôi mất được 2 năm. Bà ấy thì duyên phận muộn màng. Chúng tôi làm cùng cơ quan. Mọi người xui tôi lấy bà ấy để được một suất nhà được phân. Chính là cái nhà bà ấy được ở bây giờ đấy. Họ gán ghép và chúng tôi lấy nhau. Quyết định phân nhà có ngay sau 6 tháng.Kể nó nhanh vì bà ấy là bồ của tay giám đốc. Họ cặp với nhau từ khi bà ấy còn trẻ. Hơn hai mươi năm bà ấy làm bồ nhí cho lão ta. Tôi biết chứ, cả cơ quan tôi đều biết chuyện ấy. Nhưng nghĩ bà ấy có tuổi rồi, chắc cũng cần mái ấm.Thế tôi mới nghĩ chuyện lấy nhau với bà ấy. Chúng tôi vừa sinh cháu được một năm. Bà ấy bàn tôi để mình bà ấy đứng tên căn nhà, viện lẽ các con riêng tôi ở quê có muốn tranh chấp cũng không được.Nghĩ đằ-Tôi gặng nào cũng vậy, thế là tôi làm giấy đã thoả thuận cầm tiền của bà ta. Để cho bà đứng tên toàn bộ ngôi nhà.

Ông nâng chén rượu làm nốt phần còn lại, lặng lẽ dến ban thờ rút ba nén hương ra châm. Rồi cắm lên bát hương.

-Sau khi thủ tục sang tên hoàn tất. Bà ấy bỏ tôi. Có nhiều người quen mách kế này nọ để tôi không cho bà ấy hưởng hết ngôi nhà.Nhưng tôi nghĩ đằng nào cũng con mình hưởng. Tôi ra đây thuê cái nhà này. Về mất sức được một cục thì cũng đưa bà ấy từ dạo nọ. Sở dĩ tôi không muốn về quê, vì các cháu ở đó cũng trưởng thành hết cả. Tôi ở lại Hà Nội này, bơm vá quanh đây là muốn được nhìn thấy thằng bé kia. Nhớ con lắm anh ạ. Anh có con anh mới hiểu, không có gì xót xa khi bị truất quyền làm bố. Tôi nghĩ mãi không biết vì sao bà ấy đẩy tôi ra khỏi nhà. Để làm gì cơ chứ. Những đứa con ở quê đều là người thật thà, chất phác. Chúng đã có gia đình. Không đứa nào có ý nhòm ngó của nả tôi và bà ấy. Chúng ra chơi còn mang gạo, gà cho bố và dì. Tôi không tài nào hiểu nổi bà ấy, từng này tuổi đầu, tóc bạc tôi chỉ muốn được mái ấm quây quần.

Ông ứa nước mắt, giòng lệ chảy khó nhọc qua những nếp nhăn trên mặt. Nó gặp đường nhăn lớn nhất là nếp gấp chạy từ hai khoé miệng. Đọng lại va tan nhoà đi ở đó.

Tôi gặp lúc trái gió trở trời -ông nói tiếp- khổ lắm anh ạ. Nhiều khi cứ nằm nhịn đói uống nước lã cầm hơi. Chả có ai mua cho bát phở, viên thuốc. Nhiều khi cơ cực muốn về quê với các con bà cả.Lại nhớ cháu Tùng không dứt ra được. Bà ấy vẫn đi làm. Vài năm nữa mới về hưu. Chắc bà ấy nghĩ tôi về mất sức, sau này không có lương hưu. Là gánh nặng mới làm vậy. Nông cạn quá. Một người bố như tôi không thể là gánh nặng cho già đình. Dù có đi nhặt rác tôi cũng nuôi nổi thân tôi. Chung quy tại cái số mình nó khổ anh ạ.

Tôi chia tay ông khi men rượu đã tan, trời về khuya. Đến nhà vợ vẫn thức, hỏi chồng có ăn gì không. Tôi gật đầu. Vợ tôi xuống bếp sắp cơm. Thằng còn trai đang ngủ say.

Tôi ăn cơm xong, lên mạng theo dõi tỉ lệ bóng đá qua trang ibet888.net. Vợ pha ấm trà để bên cạnh, dặn hút ít thuốc lá thôi. Những dãy số trên màn hình chốc lại nhoè nhoẹt, tôi không tập trung nổi để đánh đội nào. Cứ nghĩ đến ông già với bó đào góp nhặt. Tôi đứng dậy ngắm cái lọ hoa đào, vẫn còn mấy nhành đang ra hoa rất đẹp. Chợt nhớ đến những tin trên báo tìm người nhà nạn nhân , nam giới, khaỏng 60 tuổi, mặc quần, áo....

Không biết lúc ấy bà ta có đến nhận xác làm ma cho ông ta không ?

Tôi nghĩ là không, như ông ta đã khẳng dịnh. Số phận ông ta không ra gì mà












3 nhận xét:

  1. Xót xa! Cũng kiếp người mà nhiều khoảng cách.

    Trả lờiXóa
  2. Buồn thật, cũng kiếp người với nhau cả thôi

    Trả lờiXóa
  3. vẫn hay
    dưng mà hình như anh quên không mừng tuổi cho thằng con ông ấy?

    Trả lờiXóa