Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

Nhung

Đây là một chuyện bịa đặt mà tôi tự nghĩ ra, cốt để tiêu sầu trong đêm đông giá lạnh. Lúc giấc ngủ chưa về, hầu hết những gì tôi viết đều là tưởng tượng. Từ trước đến nay ở bất kỳ đâu tất cả đều là sự sáng tạo ngẫu hứng. Tôi có thể là gã thợ cơ khí quèn, hay một tên lưu manh mạt hạt, nhưng không bao giờ tôi là một người viết. Bạn đừng nghĩ tôi là một người viết truyện, như thế sẽ ảnh hưởng xấu cho những người viết chuyên nghiệp bằng trái tim muốn dâng cho đời tình yêu, tính nhân bản hay tư tưởng định hướng con người đến cuộc sống tốt đẹp. Và điều cuối cùng tôi khuyên các bạn hãy cho những gì tôi viết chỉ là phút tếu táo giải sầu của một kẻ rách việc, nhàn rỗi.


Năm tôi tròn 28 tuổi. Bước chân ra khỏi nhà tù, tôi là kẻ thất nghiệp. Tuy nhiên tôi không khó khăn lắm về tiền bạc. Những kỹ năng kiếm tiền của một kẻ được đào tạo từ đường phố và nhà tù suốt hơn mười năm, đủ để tôi lúc bấn xoay sở ở đâu đó món tiền còm tiêu vặt. Tôi có uy tín để móc nối những vụ làm ăn mờ ám. Ví dụ tôi đảm bảo cho một kẻ này với một kẻ khác, nếu chúng hợp tác làm một vụ nào đấy. Tiền nong khi xong xuôi sẽ được chia đều cho nhau, không đứa nào quỵt đứa nào. Và với công việc như vậy thì thời gian của tôi khá dư dật, tôi thưòng lang thang, soi mói và đánh hơi mọi ngóc ngách để tìm cơ hội cho mình tức cho cả luôn đồng bọn.

Hẳn các bạn nghe nhiều đến xóm bụi, những xóm bụi nằm lung tung trong khắp thành phố này, xóm bụi có điểm giống nhau trên giấy tờ của phòng nhà đất là các nhà có người ở đều không có giấy chứng nhận quyền sở hữu hợp pháp, trên hồ sơ quản lý nhân khẩu của công an thì dân chúng đều không có đăng ký hộ tịch gốc. Toàn cư ngụ, tạm trú ở khắp nơi đổ về. Và trong mắt những người đọc như các bạn thì đấy là nơi cặn bã, đáng khinh và đáng sợ.

Cái xóm bụi tôi kể nằm ven sông Hồng, từ lúc nàh nước nắn dòng chảy, bờ bên Hà Nội không còn bị sạt lở. rẻo đất sát sông trước kia chả ai dám ở, bắt đầu mọc lên những túp lều bằng tre nứa. Thời gian sau những túp lều đó được mua đi bán lại nhiều lần, người mới đến sửa sang, xây cất đã thành một khu xóm lối đi đổ bê tông và nhà mái bằng, mái ngói. Do tính chất tự phát của chúng mà lối đi lằng nhằng như mê trận. Người lạ loanh quanh một hồi không tinh chẳng tìm thấy lối ra, mà có khi cái lối mà bạn tưởng là đường đi ra lại dẫn bạn vào một căn nhà cửa mở toang hoác có một bà già đang nằm rít thuốc lá, hai ba cô gái mắt thâm quầng đang cố trát hàng milinet mỹ phẩm rẻ tiền lên mặt. Hay lối di dẫn đến một góc sân mà có ba bốn nam thanh niên gầy gò, xám ngoét đang đun thứ nước đen ngòm trên cái thìa inox. xi lanh vương vãi quanh họ. Lúc ấy bạn sẽ gặp những cái nhìn dò xét đầy tức giận, nếu bạn không có lý do vừa tai họ thì hậu quả khó hình dung.


Tôi ở trong một ổ thuốc phiện, cạnh một ổ mại dâm và một xới bạc. Chủ ổ thuốc phiện là một gã đàn ông trạc năm mươi tuổi, béo phệ do bệnh phù chứ không phải là bia. Trên làn da trắng xanh vì cớm nắng, gã xăm một con đàn bà đang quỳ gối trước lưỡi kiếm treo lơ lửng, dưới chân con đàn bà là dòng chữ Hận Kẻ Bạc Tình. Hình xăm được đặt trên bộ ngực bầy nhầy của gã. Mảnh đất gã ở là thành tích nhảy dù trong những năm 80, nhờ cái mác thương binh mà gã lấn được hơn trăm mét. Già nửa số đất đó gã cho thuê. Hồi gặp nhau, gã tâm sự một đêm dài với tôi, qua lời kể của gã thì gã nghiện vì vết thương trong chiến tranh. Ở quân y người ta tiêm Moc-phin giảm đau thường xuyên cho gã. Sau này xuất viện, gã phải tìm đến thuốc phiện để quên cái đau. Tuy có người cho rằng gã lấy phải con vợ dâm quá, phải dùng thuốc phiện để tăng lực đủ đô chiều vợ.
Nguyên nhân chính tôi không rõ, nhưng việc gã là thương binh thì tôi đã nhìn thấy sổ, vợ gã dâm thì tôi khối lần thấy mụ ấy đưa trai tơ khoẻ mạnh vào phòng trọ sát cầu Long Biên. Nhưng thôi , dù sao gã cũng đã nghiện, và người nghiện nào cũng có lý do.

Tôi với gã là cố nhân, trong một lần chạy trốn sự truy đuổi của công an, tôi lao bừa vào nhà gã. Nhảy tót lên gác xép, mặc dù không quen biết, nhưng gã thản nhiên giải chiếu, đặt bàn đèn, khay hút, dọc tẩu giữa nhà nằm ềnh ra. Công an đến nơi hỏi thì gã lắc đầu, bảo gã dọn đồ đi thì gã lầu nhầu là vết thuơng giở trời, đau không chịu nổi. Gã vén tóc trên đầu chỉ vào mảng sọ trắng hếu to bằng miệng bát ăn cơm nói. Chỗ này là đạn pháo hớt, giờ lắp Mi - Ca đấy. Ấn thử xem, tất nhiên công an chả ấn vào đấy làm gì, nhỡ gã quay ra thì có tội với người đã hy sinh xương máu cho tổ quốc thống nhất.

Khi công an bỏ đi, gã bê đồ nghề lên gác xép gọi tôi ra. Đêm ấy bên ngọn đèn dầu lạc lung linh, huyền ảo như đêm Ba-Tư của nàng Seherat. Một kẻ năm mươi tuổi và kẻ hai mốt nhận nhau làm anh em. Buổi sáng hôm đó gã vừa ra toà bỏ vợ, hai đứa con , một trai, một gái được toà cho theo mẹ vốn là mụ buôn hoa quả ở chợ Long Biên, trong sự cô đơn đáng sợ, gã cứu tôi để mong có được tri âm chứ chưa chắc là do lòng tốt. Sau bận ấy tôi qua lại nhà gã thường xuyên, lúc đầu gã hút cũng ít. Tiền bán đồ đạc trong nhà và tiền thuê trọ khiến gã không lo lắng lắm. Nhưng khi tôi đi tù về thì gã đã khánh kiệt hoàn toàn. Anh sắp chết rồi em ạ, gã nói nghẹn ngào lúc buổi đầu tái ngộ. Cạo quèn quẹt để vét chút sái trong cái tẩu thuốc phiện, gã hoà nước uống. Thế là gã đi đến đoạn cuối của con đường ma tuý, không còn tiền mua thuốc hút nữa. Nhà gã xác xơ mạng nhện giăng đầy, chỉ có cái ban thờ, ngọn đèn đỏ 110 và chăn chiếu góc nhà, giuờng và xong nồi cũng không có nốt. Tôi rủ gã ra đường, lên trên phố. Mua cho cho gã bộ ấm chén, trà, phích nước, đồ ăn và cái không thể thiếu là 20 viên thuốc phiện nhỏ bằng nửa hạt đậu xanh. Gã cảm động lắm, trong mắt gã bừng lên niềm vui như đã tìm được chỗ cứu rồi những ngày còn laii ở cuộc đời đã hoang phế như ngọn nết sắp tắt của gã.

Cả đêm bên bàn đèn gã vừa tiêm thuốc hút vừa kể cho tôi nghe qunãg đời của gã những năm tôi vắng mặt, tôi kể chuyện đời tôi vừa trải qua. Hết chuyện riêng tư, thuốc phiện hút đến sái ba, sái tư chả còn khói nữa. Gã đặt cái dọc tẩu xuống, ngửa mặt vắt tay lên trán nhìn trần thở dài. Ấy là gã đang lo đến ngày mai miếng ăn ở đâu, thuốc phiện ở đâu, gã thở những tiếng não nùng. Một căn nhà hoang ẩm mốc, một kẻ bệnh hoạn nhợt như lợn đông lạnh nằm chờ kết cục bi thảm. Tôi chạnh lòng, dẫu sao gã cũng là cố nhân.

Tôi là người đa cảm. Sở dĩ tôi nói vậy vì khiêm tốn không muốn nhận mình là người tốt với cố nhân. Sau khi đắn đó, tôi đưa ra lời đề nghị giúp đỡ. Tôi sẽ cho gã vay một khoản tiền mua 1,5klg thuốc phiện. Thật sự là tôi chỉ có ngần đó. 200usd còn trong người là tiền môi giới hoa hồng được hưởng trong vụ đòi nợ thuê. Một kẻ hiểu biết như tôi thì không thể để gã hút hết 1,5klg tương đương với 200usd thời ấy ( ở thời điểm của đầu năm 2007 này thì một klg thuốc phiện loại ngon là 100 triệu). Phải để sinh lời, để gã trồng trọt, canh tác như tôi trồng rau trong tù vậy. Tôi bày cho gã phương án mở tiệm hút, bán cho khách. Tôi dẫn gã đến nơi người bán giới thiệu. Hướng dẫn cho gã cách chọn loại hàng chất lượng, đặc điểm của từng loại hàng Tây Bắc, Hạ Lào và kỹ thuật pha chế, nấu lọc. Hoá ra gã từ trước đến giờ chỉ biết hút chứ không hiểu gì về công đoạn tự nhựa cây đến điếu thuốc ra sao. Mà làm chủ ổ hút thì buộc phải biết để mà làm mới có lãi. Mọi cái chuẩn bị đã xong, thuốc phiện đã thành những viên nhỏ chất đầy trong lọ, tôi bảo gã tung 200 điếu mời các con nghiện quen biết , khai trương mở lò.

Nhoằng cái vài tháng, da dẻ gã hồng hào, phong độ hoạt bát. Nói năng đĩnh đạc. Gã đã thành ông chủ, có người làm thuê, káhch khứa ra vào tấp nập. Nghề này phất nhanh do song hành với sự nguy hiểm chwú không phải tài cán gì, ai liều thì đều làm được tất. Có điều tồn tại bao lâu mới là giỏi thôi. Gã sắp vô tuyến, dàn loa, tủ lạnh. giường nệm. Và một đứa con gái hơn hai mươi tuổi khá xinh, tuy nghiện nhưng đủ thuốc nom thân hình vẫn nuột nà như ai.

Gã trả tôi món nợ 200 usd. Gã có một sấp đấy, gã giàu hơn tôi nhiều rồi. Trong khi tôi vẫn là kẻ vất vưởng. Tôi đến nhà gã chơi hàng tháng, ở đây tôi được phục dịch chu đáo. Được tôn trọng hết mức mà gia chủ có được, hơn nữa khách khứa ra vào thường xuyên, nhiều thông tin hay nhiều cơ hội đánh quả lẻ đủ tiêu rủng rỉnh. Ví dụ cho vay tiền rồi thu lại bằng đồ ăn cắp, độ ấy bọn nghiện ăn cắp đèn pha và mác ô tô. Tôi thu về và cho một gã nghiện ở đấy mang xuống chợ Giời bán. Thành ra tôi có cửa kiếm không nhiều lắm để làm giàu, nhưng cũng khá để tiêu thoải mái.


Năm 18 tuổi, một vị trưởng bối trong giang hồ đã dạy tôi rằng. Bất cứ con đường nào đều có lối ra trừ thuốc phiện. Tâm niệm lời dậy áy, tôi được nhiều sự khâm phục của đồng bọn. Chúng gọi đấy là bản lĩnh và nghị lực. Cờ bạc và đĩ điếm năm thì mười hoạ tôi tham gia để hoà nhập với quần chúng. Tôi sống khá lành mạnh và thanh bạch, không có những thú ăn chơi trác táng như các chiến hữu của mình. Cái này tôi phải cám ơn những cuốn sách mà tôi hay đọc từ nhỏ đã rèn luyện cho tôi. Phong cách , lời nói và cư xử của tôi khiến dân xóm bụi nhiều kẻ hoài nghi. Bởi nó mang phảng phất dáng dấp của một người có ăn học và dạy bảo hơi hướng nền nếp. Dẫu sao tôi cũng quan tâm , thân ái và giúp đỡ mọi người xung quanh. Tôi có nhiều vết sẹo do những trận ẩu đả, đâm chém. Nhưng không có hình xăm nào trên người để chứng tỏ mình là dân giang hồ. Lời ăn, tiếng nói tôi cũng nhẹ nhàng, không dùng những từ lóng thể hiện chất chác lưu manh. Quần áo tươm tất. Đôi khi trông tôi lạc lõng giữa cái xóm bụi ven sông này. Tôi sống thoải mái không bị sức ép hay cơn cớ nào thôi thúc. Hàng ngày tôi la cà quanh xóm giao du với tất cả từ trẻ con, bà già, cô gái điếm, anh xích lô, xe ôm, cửu vạn..

Ở đầu xóm có hàng cơm bình dân, bà chủ quán có hai cô con gái. Quán của bà đông khách vì hầu hết dân xóm bụi là lưu manh hay lao động thuê. Lưu manh thì lười thổi cơm còn lao động thuê thì không có thời gian. Các món ăn toàn là thứ bèo bọt nhất ngoài chợ được mua gom lại lúc chợ tàn canh nhập nhoạng tối để làm cho khách hôm sau. Món đậu nhồi thịt là thứ thịt bạc nhạc đầu thừa đuôi theo ở sạp bỏ ra, băm vụn với hành nhồi vào đậu dính cả mùn thớt và lông. Cá thì ươn động đũa vào là thịt nát nhoét. Chẳng sao với những cái dạ dày vốn đã quen chinh chiến. Tôi hay ăn ở đấy với món ăn trung thành là rau luộc, trứng luộc , lạc rang. Những món mà bà chủ ít phải gia công chế biến nhất là món an toàn nhất. Đứa con gái lớn của bà chủ đẫ có chồng, còn đứa thứ hai thì chưa. Nó không xinh, không phải vì không ưa nó mà tôi nhận xét những gì không hay cho nó. Mà quả thật nhan sắc nó thuộc loại trung bình. Tên nó là Liễu, một cái tên hay đấy phải không các bạn. Liễu 22 tuổi, nó không phải làm gì, chỉ ăn mặc trau chuốt và nhìn khách xem có thó cái gì của nhà không. Nét mặt nó khinh khỉnh nhìn những thực khách, nhất là mấy tay thanh niên ngoại tỉnh lao động thuê có lời tán tỉnh. Buổi tối có mấy con bạn trên phố xuống chơi với nó, thế là nó có cơ sở để hãnh diện vì mình thuộc lớp người khác so với những người ở xóm bụi này. Nó nói như người có học, thật ra nó chỉ học hết lớp 9. Thế cũng là cao so với dân xóm này. Mẹ nó bảo nó có nhiều tay trên phố, con nhà đàng hoàng lăm le. Ai chứ tôi chả tin, tôi là trai trong lòng phố cổ tôi biết rõ chứ. Bọn kia chắc qua lại vì nghĩ con này muốn trèo cao, dễ làm thịt. Chứ lấy thì còn phải xét nhiều chuyện.

Liễu đánh con bé làm thuê, con bé làm thuê trạc 12 tuổi, gầy gò, đen đáu. Lúc nào cũng lấm láp dầu mơ, than củi. Tóc nó tua tủa như cây chổi rơm quét nhà. Bảo nó mua chai dầu gội đầu nhưng vì lo rủa bát rồi nhặt rau.. nó quên. Buổi chiều Liễu chuẩn bị đi chơi. Không có dầu gội, nó lôi con bé ra đánh. Mà kiểu đánh người của nó nhìn mới lộn ruột. Nó đánh nhưng sợ bẩn tay, nó giơ tay dư dử rồi tìm chỗ nào sạch nhất trên mặt con bé để đập mấy đầu ngón tay vào đấy. Mà chỗ sạch chỉ có lông mày, vì con bé ra mồ hôi dùng tay áo quệt. Lên chỗ đó là sạch nhất. Liễu nhằm vào chỗ đấy đánh, khiến con bé làm thuê không mở mắt ra được, ngã dúi dụi vào quần cô chủ. Sơ bẩn quẩn cô chủ nhảy lên ghế, điên tiết Liễu lấy gót guốc bổ cho mấy cái vào đầu. Mẹ nó nhìn , không can còn đế. Đồ ăn hại, chả tích sự gì, mai đuổi mẹ nó đi.

Bà y tá loay hoay tìm ven để luồn cái kim bướm tiếp nước một lúc chưa xong. Nhìn mũi kim cứ chọc ra chọc vào khiến Tiến Béo sốt ruột, gã cằn nhằn.

- Đưa nó đi viện thôi, nó chết ở đây thì rách việc cho mình. Sợ thì chả sợ gì đâu, ở cái xóm bụi này mạng người như rác, chốc lại vài thằng sốc thuốc chết, vài thằng vài con tự tử nhảy xuống sông, uống thuốc chuột, thắt cổ, không thì đâm nhau tòi phèo. Công an nó quan tâm làm gì, nhưng mà cửa nhà ai nhà ấy phải lo tiền ma chay.

Tôi cũng thấy ngài ngại, bảo bà y tá đưa kim để tôi tìm ven cho con bé. Cánh tay của nó khẳng khiu, chắc máu chảy trong mạch ít quá chẳng dễ tìm ven. Đưa nhẹ kim qua làn da vào thịt, thấy cảm giác hẫng ở đầu kim. Tôi giữ nguyên tay kim vài giây, thấy máu chảy ngược vào ông truyền. Bà y tá thở phào

- Được rồi, để cô làm tiếp.

Được nửa chai nước thì nó tỉnh dậy, tôi nhờ bà y tá bón cháo cho nó ăn. Qua một đêm truyền nước, ăn cháo và tiêm thuốc kháng sinh. Con bé đã hạ sốt. Tôi bảo nó cứ nằm ở đây tôi sẽ mang cơm cho nó.


Tiến Béo có vẻ không vừa lòng, gã ngồi cạnh con bồ trẻ. Nét mặt cả hai có vẻ đủ thuốc, phởn phơ. Thấy tôi gã nói

- Thế để nó ở đây à ?

Con bồ gã giọng bả lả, nửa đùa nửa thật

- Nuôi lớn tí là thịt được đấy, con này có ăn uống tử tế một thời gian là ngon lành đấy. Coi như là chăm rau sạch.

Tôi trình bày

- Thôi nuôi nó đáng bao nhiêu, ông để nó ở đây cơm nước, giặt giũ quét dọn nhà cửa. Coi như ông giúp tôi.

Tiến Béo đồng ý một cách bất dắc dĩ, nhà hắn thừa chỗ ở lại thiếu người làm lặt vặt. Gã có nuôi một thằng trong nhà, thằng này phụ việc bán thuốc phiện và trông công an. Ngiện oặt, dúng tay vào nước như con mèo. Bọn nghiện ra vào nhiều xả rác bừa bãi, vỏ trái cây, bao thuốc , vỏ bánh lung tung. Con bé chăm chỉ dọn dẹp, phơi phóng, giạt giũ chăn chiếu. Nhà hắn sạch sẽ, quang đãng trông thấy. Tôi cũng thấy yên tâm về số phận tạm thời của nó. Thỉnh thoảng ngồi rỗi nó hay hỏi chuyện tôi.

Không thấy con bồ Tiến béo mấy hôm, tôi hỏi gã thì biết gã tống cổ rồi. Gã lầu bầu chửi

- Đm con phò, mình đi vắng nó ngủ luôn với thằng Sơn chột trong nhà mình, về thấy hai đứa vẫn trần như nhộng đang ôm nhau. No cơm, ngấy cật. Tầm này cho ra đứng đường mà đón khách. Tao cho nó cút rồi. Vả lại - Gã tần ngần nhìn xuống dưới bụng mình - tao hết đạn thật rồi, đeo lên được nữa. Nuôi nó cũng thành báo cô, tốn thuốc, trồng ddược đâu mà bao nó.

Con bé đã lại người, việc ở nhà Tiến Béo không nhiều và ngập ngụa như quán cơm. Trông nó đã có da thịt, tóc tai gọn gàng. Nó tên là Nhung, lúc buổi trưa hè yên ắng. Nhung mang cốc trà đá cho tôi, tôi ngồi uống dưới gốc ổi, Nhung ngồi bên cạnh. Nó kể

- Cháu vừa đi thăm bố cháu về, bố cháu bị bệnh lao , người gầy , bố cháu nói chuyện cứ thở dốc. Nếu có tiền lót cho giám thị, sẽ được đi chữa bệnh ở bệnh viện. Bố cháu nói là bố cháu nói vậy thôi, con đừng nghĩ, số phận cả. Bố cháu nghe chuyện bảo chú là người tốt. Bố cháu gửi lời cám ơn chú.

Tôi cúi đầu nhìn những viên đá trong cốc trà đang tan, những vệt nước đá trắng toát ra thành vệt len lỏi trong nước trà xanh như một làn mây khói. Lúc nào tôi cúi đầu là lúc tôi đang chiệm nghiệm, nghiền ngẫm về cuộc sống, những điều tôi nghe và trông thấy ở cuộc đời này. Có những bước ngoặt trong đời sẽ làm thay đổi cuộc sống của bạn, tốt hơn hay tồi tệ hơn. Do nhiều nguyên nhân, trong đó có thể là cả định mệnh nữa.

Tôi đưa Nhung đi mua mấy bộ quần áo, nó nhận tự nhiên như tôi là bố nó. Định cho nó ăn bún chả thì nó gạt đi

- Cháu phải về, bác Tiến khó tính lắm. Từ khi cô kai đi bác ấy hay cáu gắt, chửi bới luôn. Chú hay đến nhé, có chú bác ấy vui. Sao dạo này chú không hay đến ở nhà bác Tiến như hồi nọ.

-Chú bận.

Tôi vừa quen với một cô gái sinh viên trường Luật, quả là tôi đang yêu. Triển vọng tình cảm đang diễn tốt đẹp. Cô ta bảo tôi tìm việc làm. Tôi đang ngắm nghía chỗ nào để đi làm, cũng chẳng muốn lông bông giao du như hồi trước nữa.


Khi đưa Nhung về nhà, Tiến Béo đang cởi trần, quần đùi ngồi xem vô tuyến. Gã hỏi chúng tôi đi mua đồ à, rồi bảo Nhung đi giặt cái chiếu, Nhung đi qua gã, gã nhìn vào đôi mông hơi tròn của Nhung. Cái nhìn lạ, tôi thoáng nghĩ xem cái nhìn đó thế nào lại thôi.


1 nhận xét:

  1. Bác ơi hình như hơi thiếu thiếu ở trước cái đoạn bà y tá tìm ven của con bé ạ.

    Trả lờiXóa