Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

nhung2

Tôi ở lại nhà Tiến Béo chơi đến tối. Con bé làm cơm rất ngon, nó làm chả cuốn lá lốt, rau muống luộc, nước rau có sấu, chấm tương. Tôi ăn no nê. Nhung biết tôi thích ăn cơm với món như vậy. Tối tôi cho nó đi ăn chè thập cẩm. Tôi gọi chè, còn nó chọn cái chỗ ngồi xa nhất. Chúng tôi nhẩn nha từng thìa chè. Nó hỏi

- Chú ơi ! sao lại có thuốc phiện nhỉ ?

À ! chú kể chuyện cổ tích cho cháu nghe về cây thuốc phiện nhé

Nhung gật đầu, mắt nó hớn hở ngước nhìn tôi chờ đợi. Tôi châm điếu thuốc và kể

Ngày xưa, trên mạn ngược, ở một vùng núi cao có bản người Mèo sinh sống đã lâu đời. Trong bản có một cô gái hiền lành, chăm chỉ , nết na. Cô làm nương, dệt vải, đi rừng không nề hà bất cứ việc gì. Nhưng nhà cô vẫn nghèo. Cô gái không buồn vì điều đó, cô vẫn hăng say làm việc và ca hát. Thế rồi cô và một chàng trai trong bản yêu nhau. Chàng trai là con của một nhà giàu, nhà chàng to làm bằng những cây lim một người ôm. Trâu, lợn nhiều vô kể. Có gia nhân, đầy tớ phục dịch. Chàng trai yêu tiếng hát của cô gái những đêm trăng bên bờ suối. Họ hẹn thề đến mùa trăng tới sẽ nên vợ, nên chồng. Thế rồi do sự bắt ép của gia đình, chàng trai đã lấy một cô gái nhà giàu ở thũng lũng ben kia. Cách bản hai ngày đường.

Hôm chàng đi đón dâu, cô gái trèo lên đỉnh núi cao đứng nhìn đoàn người ngựa tưng bừng. Nàng ngửa mặt cầu

- Giàng ơi, nếu con chết, hãy cho con được làm thứ gì mà người ta không bao giờ bỏ được.

Dứt lời cầu, nàng lao vào vách đá tự vẫn.

Về sau ở chung quanh chỗ nàng chết, người ta thấy mọc lên một loại hoa cánh mong manh màu tím , pha sắc trắng lẫn hồng rất lung linh. Khi kết thành những quả tròn bằng ngón tay cái. Có người bấm móng tay vào đó thấy ứa ra dòng nhựa, để khô nó có mầu nâu thẫm. Họ truyền nhau đấy là máu của nàng. Kẻ làm thuốc đem bề pah với rượu uống. Uống xong thấy tinh thần sảng khaói, cơ thể khoẻ mạnh. Cho vào ống điếu hút vị khói đậm đà, ngầy ngậy. Lát sau lan khắp cơ thể, khoan khoái vô cùng. Nhưng dùng nhiều sẽ thành nghiện. Đó chính là cây thuốc phiện cháu ạ.

Chúng tôi ăn hết chè , trên đường về Nhung hỏi

- Chú có người yêu rồi phải không?

Tôi gật đầu.

Nhung vuốt tóc , ánh mắt nó tinh nghịch

- Cháu thấy chú bỏ áo trong quần, cháu biết ngay.

Con bé tinh. Không biết lớn lên nó sẽ thế nào, nhưng nó sẽ là một cô gái đẹp khiến khối anh mê tít. Ước gì mai này nó sẽ lấy được một anh chồng tử tế, biết thông cảm cho hoàn cảnh của nó. Tôi thầm cầu vậy.

Tôi tâm sự nhiều với Tiến Béo, nhưng tôi không kể những ước mơ vậy. Gã sẽ bảo là hão huyền, gã sẽ chửi một tràng. Ví dụ chuyện này gã sẽ nói

- Làm đeo gì có người tử tế, xã hội bây giờ là sòng phẳng. Lấy nahu cũng phải dòm nhà nhau thế nào. Chỉ có tao còn trẻ, lúc chiến tranh mới có chuyện một túp lều tranh hai trái tim vàng mà thôi.

Nhiều khi tôi không ưa gã, bởi vì gã hay nói đúng những cái kết mà tôi lại nghĩ nó tốt đẹp.



Nửa tháng sau tôi qua nhà Tiến Béo, buổi trưa thường ít khách hút. Đẩy cửa vào nhà, không thấy ai. Thò đầu lên gác xép

Tiến béo nằm ngửa, quần đùi kéo xuống quá đầu gối. Nhung ngồi bên cạnh, tay nó xoa cái kia của gã. Thấy tôi Tiến béo giật phắt người, tay kéo quần đùi của gã lên, tay rút khỏi áo Nhung.

Mặt Tiến béo tái nhợt, còn Nhung vẫn cười, nó chào tôi làm tôi thoát ra khỏi cảm giác sững sờ. Tiến Béo bảo Nhung

- Xuống nhà rửa bát đi.

Tôi ngồi im , không biết nói gì, mà tôi cũng chẳng nghĩ gì để mà nói.

Tiến pha trà, hắn nhìn vào mặt tôi nói

- Anh lâu cũng nhớ, máy không dậy nhưng có tay đàn bà chạm vào cũng thích. Chú yên tâm, anh không thịt được nó đâu, liệt thật rồi. Để phần ngon nhất cho chú đấy.

Tôi rót trà ra uống từng ngụm nhỏ. Trong đầu tôi xáo trộn bởi nhiều ý nghĩ dấy lên. Một lát coi như không có chuyện gì đã thấy, tôi hỏi chuyện làm ăn của gã. Đến chiều thì mọi việc ban trưa đã như không có. Ba chúng tôi ngồi vui vẻ ăn cơm, xem vô tuyến và nói chuyện về vụ ầm ĩ của bọn trẻ con bị mấy thằng thần kinh dùng dao lam rạch mặt, cả Hà Nội loạn lên vì chuyện này.Ở đâu cũng bàn tán xôn xao.

Vài hôm sau tôi mới hỏi Nhung, lúc cháu đang giặt quần áo ngoài sân.

- Buổi trưa hôm nọ cháu làm gì cho bác Tiến đấy

Nhung nhoẻn miệng cười

- Cháu làm ca ve đấy, bác ý bảo làm như thế là làm ca ve. Chỉ xoa chim cho bác ấy thôi, bác ấy sẽ hết nhức đầu. Xong bác thưởng cho năm chục nghìn.

Mày làm nhiều chưa?

Mọi khi làm buổi đêm, trước lúc bác ấy ngủ. Bác ấy còn xoa lai cho cháu để cháu khỏi bị nhức đầu.

Nhung gồng người vắt quần áo để phơi lên dây, nó vô tư kể

- Chú biết không, làm ca ve là được nhiều tiền lắm ấy. Người ta bảo chị Liễu đi làm ca ve, mua cả xe máy. Làm ca ve dễ không mà lại có nhiều tiền chú nhỉ. Hay là chú biết chỗ nào nhận làm ca ve để cháu tranh thủ đi buổi sáng. Cháu muốn có tiền gửi cho bố cháu đưa công an, bố cháu sẽ được chữa bệnh ở bệnh viện.

Tôi sẽ đi khỏi đây, mặc mẹ cái xóm bụi này. Mọi thứ đã quá sự suy nghĩ của tôi. Đằng nào cũng không mua bán, mánh lới gì nữa. Tôi đã xin được việc làm rồi. Cô người yêu tôi sẽ nghĩ gì khi biết tôi ra vào những nơi thế này. Tôi đã tạo công việc cho một người lớn, tìm chỗ dung thân cho một đứa nhỏ. Được tiếng tốt và lại kiếm được chút tiền sống qua ngày. Giờ thì trả lại cho đời sắp đặt.



Con người đa cảm trong tôi ăn năn, dằn vặt thôi thúc tôi đến suy nghĩ tìm chỗ khác cho con bé. Nhưng tìm ở đâu, ai sẽ nhận nó, người đàng hoàng ư? Tiến béo đã nói rồi, người đàng hoàng có nhận o sin thì cũng phải có nguồn gốc. Một đứa con gái tông tích như nó chẳng may hám lợi mà bê cái gì thì tóm tóc ai. Mà thôi, Tiến Béo đã làm thế thì gã sẽ không đuổi con bé đi, gã sẽ nuôi nấng nó tử tế hơn. Nó có mái nhà để trú mưa gió không phải nằm ngoài bốt điện, không phải bị bệnh tật hành hạ lúc thân cô, có cơm ăn, áo mặc. Nó không chết, và thân phận như nó sống như vậy là tốt rồi, danh dự là cái quái gì trong cái số phận như vậy. Mấy năm nữa nó lớn, tự nó biết nhận thức và kiếm cuộc sống cho bản thân.

Tôi phải rời khỏi nơi đây, đã đến lúc tôi tìm kiếm một cuộc sống đàng hoàng như các bạn và mọi người tử tế. Cũng như tôi đang nung nấu làm sao để bịa cho câu chuyện này một cái kết cục có hậu nhu chuyện cổ tích Lọ Lem. Định viết rằng mình đưa Nhung về nhà mình để nuôi dậy nó nên người, hay gửi nó ở một nhà người quen tử tế. Nó có cuộc sống yên bình đến tuổi lấy chồng. Và gặp được một người chồng thật thà, nhân hậu.

Nhưng dạo này tôi đang thua bạc, tuần trước tôi phải bán cái xe Dylan mới mua. Định để đi Tết, bây giờ vẫn còn nợ mấy chục triệu. Vào lúc tâm trạng bức bối thế này tôi không bịa được cái chuyện nhân ái mang tính cổ tích được.

Tôi chuồn biệt tích khỏi xóm bụi, khi đã giao lại cho Tiến Béo một vài mối quan hệ ra tiền.

- Ông tử tế với nó, tôi nhờ ông đấy

Đó là sự giúp đỡ cuối cùng tôi làm cho Nhung, một câu nói mà tâm tôi biết, chả hy vọng gì.

Hà Nội tháng 12-2006





1 nhận xét:

  1. chuyện hay quá bác ơi
    hôm nào rỗi rãi bác viết tiếp nhá
    kiểu kể về các nhân vật rất hay

    Trả lờiXóa