Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2007

Nước Việt




Ở chân núi Hồng nước Việt, có bọn cướp tụ tập. Hàng ngày dân chúng quanh vùng có việc đi qua núi đều bị chúng chặn lại dùng vũ lực bắt nộp thuế qua núi.Dân nước Việt rất lấy làm phẫn nộ, bèn cùng nhau gửi đơn đến triều đình nhờ quan quân tróc nã bọn cướp. Triều đình cử quân lính đến chẳng mấy chốc mà đánh tan phường thổ phỉ. Nhân dân qua lại núi được yên lành, phấn khởi lắm.

Một nghìn năm sau, trong một quán rượu ven đường lên kinh đô. Tại một bàn ngay góc cửa sổ có ba chàng trai đang ngồi tính kế mưu sinh làm giàu. Chàng thanh niên mặc áo lam nói

- Bây giờ ta đi buôn đất đai, nhà cửa chẳng mấy mà giàu

Chàng thanh niên mặc áo màu trắng nói

- Hay ta lập đội xe ngựa, chuyên chở khách đi các nơi ?

Chàng thanh niên thứ ba mặc áo đen nói

- Ta đi đầu tư cho vay lấy lãi nhanh hơn

Bấy giờ có một bác già nằm trên cái ghế, dáng chừng đang tạm nghỉ tấm thân mỏi mệt vì quãng đường xa, râu bác dài, mái tóc bạc phơ, vầng trán cao rộng, đôi mắt tinh anh. Cất tiếng trọ trẹ khuyên

- cạc chụ nọi ngu bọ mẹ, việc ni để cho bọn dân đen nọ làm. Cạc chụ theo tui, lập cái đảng cướp công khai . Chụng mình chỉ việc ngồi mà thu thuế bọn nọ làm không hơn răng ?

Cả ba chàng quay người lại, thấy bác già bộ dạng tinh anh, quắc thước, áo vải đỏ lừ. Ngôn từ giản dị mà súc tích. Biết là cao nhân bèn vái chào. Bác già đứng dây, phủi áo nói

- Ta là thạnh nhân mà trạng Trình đã nọi về khe Bò Đái thất thanh buổi xưa. Nay thấy cạc chụ có tinh thần nhiệt huyệt lợn. Ta cho cạc chụ theo ta học cạch làm bộ đời trong thiên hạ. Nghìn năm trước tổ tiên ta từng làm thổ phỉ ở núi Hồng kia. Sau bị triều đình giải tán, lúc lâm chung cụ tổ dạy giằng

- Kiệp này ta làm cượp đêm, khổ cực muôn phần, lại còn mang tiếng ạc. Một nghìn năm nựa vận dòng nhà ta đện. Kẻ kệ tục hạy cộ làm cượp ngày, vừa cọ nhiều vàng bạc lại cọ danh thơm. Dân đen đời đời cung phụng và xưng tụng.

Nghe lai lịch bác già xong, ba chàng thanh niên nâng chén kính gọi bằng thầy. Đây là bước khởi đầu của đảng Hồng Lĩnh thành lập. Lịch sử Đảng còn ghi rõ ngày này, đến nay hàng năm vào mùa xuân. Đảng Hồng Lĩnh lại treo cờ, căng phướn phô danh uy thế lẫy lừng của mình để trấn áp thiên hạ.

Thánh nhân khe Bò Đái là lãnh tụ tối cao, đảng trưởng ,kiêm chưởng môn đời thứ nhất tên gọi là Hồng Cụ. Ban đầu để kêu gọi dân chúng, thu nạp môn đồ. Hồng Cụ đề cao khẩu hiệu. Mọi người đều phải bình đẳng, không có người giàu, người nghèo. Tài sản trong thiên hạ gộp chung lại do nhân dân bầu ra nhóm người quản lý. Thanh thế như chẻ tre, đi đến đâu dân người hưởng ứng đến đó. Chẳng mấy lên đến hàng vạn, khi đến kinh đô. Hồng Cụ bức triều đình cũ giải thể, lập lên triều đại mới lấy tên là Đại Đồng Xã Hội Nam Việt.

Trải qua ngót 70 năm. Hồng Cụ đã về chín suối từ lâu. Còn ba chàng thanh niên thuộc hàng khai đảng công thần thì số phận thận bi đát, bởi buổi đầu kho khăn gian khổ của cuộc khởi nghĩa. Lần lượt ba chàng đã hy sinh làm thân tốt để bảo vệ chưởng môn và sự nghiệp của đảng Hồng Lĩnh. Hồng Cụ mất đi nhưng cũng tìm con cháu các bậc khai đảng công thần sung vào các chức vị trọng yếu trong đảng và triều đình. Lúc lâm chung, Hồng Cụ dặn

- các môn nhân phải biết đoàn kết mà chăn dân, điều cốt yếu là chăn dân làm sao như mình đánh cá, săn thú đừng quá tay chúng cạn kiệt, không sinh sôi, tuyệt chủng thì khốn.

Các môn nhân thuộc hàng trọng yếu đứng bên giường Hồng Cụ, có người hỏi

- Xin Hồng Cụ cho biết đảng Hồng Lĩnh ta tồn tại được bao năm?

Hồng Cụ ngóc đầu lên nhìn, thấy đó là cậu bé người dân tộc Tày, bèn ghé tai thầm thì

- 80 năm con ạ

Các môn nhân khác không nghe rõ Hồng Cụ nói gì với môn nhân Tày, lòng rất đỗi hoang mang. Họ đều mang trong lòng mối lo âu ,phấp phỏng. Bởi vậy sau này họ thấy môn nhân Tày ăn hối lộ 1 họ phải ăn 2, không đủ họ nghĩ ra mọi loại thuế để bắt nhân dân cống nộp từ thuế đường, thuế chợ, thuế ỉa, đái, ăn. Từ trẻ con mẫu giáo đến người già sắp chết. Cứ nhất cử nhất động là phải đóng thuế. Họ họp với nhau nói bàn rằng

- Thằng Tày nó được cụ tiết lộ thiên cơ, nó biết sắp hết thời nó tranh thủ kiếm chác. Tội gì chúng ta không kiếm chác.

Không biết thế nào, nhưng dân Việt càng ngày càng khổ cực vì thiên tai, lũ lụt, dịch bệch tràn lan. Mẹ bán con đi làm điếm, anh giết em, vợ giết chồng, con hại cha. Cờ bạc rượu chè nghiện ngập lan tràn, lừa đảo, giết hại, hãm hiếp nagỳ càng gia tăng. Khổng Phu Tử dẫn học trò qua đất Việt thấy cảnh ấy ngậm ngùi than

- cớ vì đâu nước Việt nông nỗi này, phải chăng trên bất minh thì dưới bất nghiêm ?

Có kẻ áo vải nước Việt là Người Buôn Gió đang cày dưới ruộng, thấy Khổng Phu Tử than vậy bèn dừng trâu bật cười ha hả. Không Phu tử lấy làm lạ bèn xuống kiệu chắp tay hỏi nguồn cơn. Người Buôn Gió nói rằng

- Ông mới sang, biết một mà chưa biết hai. Lời nói vội vàng không sao thâu tóm được tình hình nước Việt.

Không Phu Tử nói

- Ông ở đây lâu, liệu có lời khái quát chăng

Người Buôn Gió hắng giọng nói một hơi như con vẹt

- Do tình hình thế giới biến động, các thế lực thù địch ngày càng ráo riết thực hiện âm mưu phá hoại... khó khăn do nguyên nhân khách quan..một số bộ phận môn nhân xa rời lý tưởng...trong tầng lớp nhân dân không theo kịp lối sống hoà nhập với xu thế mới sinh ra thất vọng, bi quan....nhưng nhìn chung kinh tế tăng trưởng đều...vấn đề tôn giáo, nhân quyền được cảỉ thiên.....các mức thuế triều đình ban hành thực ra trên thế giới đã áp dụng từ lâu....

Khổng Tử nghe xong chắp tay vái

- Người Việt ai cũng thấm nhuần cả

Vái xong rồi dẫn các để tử đi về hướng Tây. Con trai Người Buôn Gió ngồi đầu ruộng bi bô

- Do tình hình thế giới..thế lực....một số bộ phận ..xa rời..nhìn chung..

Người Buôn Gió quay lại gắt

- Không phải thế, đời tao đã thế mày cũng thế sao. Tất cả do Hồng Cụ, nếu ông ta lúc lâm chung nói to rằng. Đảng Hồng lĩnh thọ cả nghìn năm nữa thì đâu đến nỗi các quan tận thu như ngày nay

Con Trai Người Buôn Gió bật cười ha hả nói rằng

- Bố biết một mà chưa biết hai, nếu Hồng Cụ nói nghìn năm nữa. Các quan lại tự nhủ rằng. đảng ta còn thọ nghìn năm nữa cơ mà. Bây giờ có cướp hết của dân thì cũng chả sao, tội gì chẳng tận thu, mưa lúc nào mát mặt lúc ấy. Câu này đi cày trời nắng bố vẫn nói đấy thôi.

Khổng Tử đi đã xa, trò là Tử Do mới hỏi

- Sao ban nãy thầy nói, người Việt ai cũng thấm nhuần cả. Con chưa hiểu nguồn cơn vì đâu nước Việt điêu linh

Không Tử nói

- Người ta thường nói về nhân quả, cái triều đình nước Việt nhân của nó là bọn thổ phỉ ở núi Hồng xưa kia mà thành. Bởi quả nó vậy là điều tất nhiên, ai mà chẳng thấm nhuần.

2 nhận xét:

  1. ANh viết font gì mà em không đọc được? huhuhu

    Trả lờiXóa
  2. bài này mà có một cò men cũng là lạ

    Trả lờiXóa