Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Hương lá xông 3


Hắn cũng không biết sao hắn được chỉ định làm đội trưởng. Khi đội trưởng cũ là Nghị Cả Bã hết hạn về. Trong đội còn hai phạm nhân mà ngoài đời lẫn trong tù đều khét cả. Cả tuổi đời và tuổi tù và khả năng tiếp đạn của gia đình đều mạnh hơn hắn. Cả hai đều là đội phó, còn hắn chỉ là chân lẻ ( tự giác làm việc không thuộc quản lý của đội trưởng).

Ở trong tù mỗi một chức vụ đều quy bằng tiền. Đến trong nhóm lao động nào thôi cũng đã phải mất tiền. Nhà hắn chỉ tiếp tế cho hắn đủ ăn, tiền đâu mà chồng tiền cho hắn kiếm chân gì. Người khác làm chân lẻ mất mấy trăm nghìn một tháng. Mà trước khi làm phải đóng một cục hai triệu sau đó hàng tháng đóng mấy trăm cho quản giáo. Tổ trưởng các tổ, trực buồng, bếp…đều là tiền hết. Chỉ có bọn cắm đầu lao động quần quật là không mất tiền. Bọn lao động phải gánh cả mức lao động của bọn kia. Đội rau còn đỡ. Chứ đội gạch mỗi đầu người một ngày 1, 2 nghìn viên, hay bọn vác đá tính khối. Vác đủ mức của mình đã chết , huống cho còn cáng cho bọn anh chị đầu gấu, bọn chân này, chân kia.

Trước hắn ở đội gạch, đội mà ông quản giáo bây giờ cũng quản ở đó. Gạch phải làm lúc mùa nắng , để phơi gạch mộc trước khi vào lò. Hàng ngày mình trần vác gạch dưới cái nắng gay gắt 37-38 độ. Đôi vai tê nhức, các khớp chân cũng nhức nhối. Tù vác theo bản năng như cái máy không biết nghĩ đến gì ngoài một bóng râm và hụm nước. Ăn lúc nào cũng đói. Các trách nhiệm và choang ( người công an gác dưới quyền quản giáo) lăm lăm những cây gậy để quất những tên tù nào chậm bước. Tên nào không làm đủ mức khoán sẽ bị quản giáo trói cánh khuỷa treo ngược lên cái xà sau khi ăn trận đòn của trách nhiệm( tù có quyền) của choang và của quản giáo. Hầu như tên tù nào cũng ngất xỉu trên giá treo ấy.

Hắn cố hết sức để kịp mức lao động, hắn sợ bị treo, bị đòn. Không phải hắn sợ đau, sợ bị tra tấn mà hắn nghĩ bị như thế là bị người ta xúc phạm. Trong tù nhân phẩm con người không bằng miếng thịt đầu lợn bằng đốt tay út. Kẻ mạnh hành hạ kẻ yếu hơn bất cứ lý do gì., dù chỉ là một cái nhìn . Một tiếng động do sơ ý làm rơi cái bát nhựa……

Gạch ra lò, số gạch tốt đạt nhiều. Quản giáo phấn khởi cho cả đội ăn thịt lợn. Mỗi đứa được miếng bằng nửa bàn tay. Ăn xong lại có nước trè và thuốc lào. Quản giáo lại cho tù nghỉ để viết thư về nhà cho gia đình. Một ngày vui cho toán tù, nhất là bọn nhân dân ( thành phần bét nhất). Hắn sững người vì cây bút cầm trên tay và trang giấy trước mặt. Không như các bạn tù viết thư xin gia đình này nọ hay thăm hỏi ai đó. Thư của hắn là một bài thơ.

Tám tháng rồi sao mẹ vẫn chưa quen

Vắng thằng Tư, mẹ thẫn thờ ngơ ngác

Bao đêm dài, cửa khép chẳng cài then

Con không về, đêm dài hơn thế kỷ

Thằng bé nhà bên đặt trùng tên.

Mẹ nó gọi.

Mẹ con giật mình thảng thốt

…con à chốn đó sống sao con.?

Buổi kinh mẹ tụng dài thêm nữa

Tiếng Di Đà như lay động cả rèm thưa

Tuần nhang hết, tuần nhang sau tiếp nối

Hương khói nhạt nhòa, dáng Phật vẫn trầm tư.

Mẹ thương con , xin dừng câu kệ.

Trời định rồi, tượng Phật dẫu ngìn tay.

Rồi thời gian sẽ đi như giấc mơ.

Cho thơ con viết phai đượm buồn nỗi nhớ.

Và hôm nao hạn đời con qua hết.

Ơ mẹ kìa ! khi tượng Phật sáng hào quang.

Quản giáo cho mỗi đứa một phong bì, thư phải để quản xem. Quản đọc lướt một lượt, đến thư của hắn quản nhìn chữ kêu.

- Ôi thằng này chữ đẹp nhỉ?

Quản xem thư kỹ hơn thư của tù khác hơn rồi chửi.

- Mẹ thằng hâm, không bảo nhà gửi cho gì ăn, lại làm thơ.

Đến chiều quản gọi hắn lên phòng, hỏi han gia đình, nhà cửa rồi lại chửi.

- Đm mày, tao mà là tòa. Tao xử mày nặng hơn. Chúng nó nghiệp ngập, cờ bạc, lười nhác mới phạm tội. Mày có cái gì mà mày cũng phạm tội. Ở đây với tao là phải ngoan nghe chưa?

Hắn vâng dạ lí nhí.

Một tuần sau, cả đội đang xếp hàng vào lán. Quản chỉ hắn nói.

- Mai thằng này không phải đi làm gạch, cuốc cái đất sau lán để trồng rau. Từ giờ cho mày đi trông rau cho đội cải thiện.

Vào trong lán, hắn vừa về chỗ , đội trưởng gọi mang nội vụ lên quẫy ( nhóm) trên .

- Giờ mày là tự giác, cho mày sinh hoạt cùng. Nằm luôn ở đây.

Hắn không biết vì sao thay đổi đột ngột như vậy. Nhưng tù thì cứ phải chấp hành. Tối hôm quẫy trên ngồi uống trà. Thằng trực lán xăm đầy người hỏi hắn.

- Nhà mày đã lên đâu , sao mà thầy đã nhìn nhận nhỉ ?

Hắn định trả lời là không rõ, nhưng ở tù thì làm gì có chuyện được ưu ái mà không mất tiền. Hắn phân vân chưa biết trả lời sao thì đội trưởng bảo.

- Thấy nói là thằng này là có họ với đằng vợ thầy, hôm nọ nhà nó đến xin vợ thầy giúp đỡ.

Hắn thấy đội trưởng giải thích cũng gật đầu. Vợ thầy quê ở Hà Nam, họ nhà hắn bới rách gia phả mấy đằng cũng chả ai ở đấy. Sau chị hắn lên thăm, biết thêm là nhà hắn cũng chả ai gặp vợ thầy giúp đỡ, và cũng chả có tiền biếu thầy. Chị hắn nhìn thấy da hắn sạm đi nói.

- Em mà ốm, tìm quanh đây lá bưởi, lá tre , hay lá gì cũng được hái tất. Đun lên mà xông. Cố giữ sức. Nhà mình giờ khó khăn, ở đây đường sá xa xôi. Em cố gắng là chính. Nhà thương em lắm, nhưng điều kiện có hạn. Chả tiếc em gì đâu, em cũng biết đấy.

Chị nói xong ôm đôi vai gầy của hắn khóc và than.

- trời ơi thương lấy em con, con lạy trời lạy Phật phù hộ độ trì cho em con mạnh khỏe, chóng về …

Hắn ôm vai chị, bờ vai chỉ thấy xương với da. Hắn hỏi về mẹ, chị quệt nước mắt nói.

- Em đừng gửi thơ như vừa rồi, mẹ ngày nào tụng kinh cầu cho em xong. Mẹ lại giở thơ em ra xem, rồi mẹ lại khóc.

Hắn quay đi thấy choang đang nhìn, hắn mỉm cười.

. Nếu không có choang, hắn sẽ khóc, may sao hắn kìm được. Tù mà khóc có nghĩ là có vấn đề, không yên tâm cải tạo, tư tưởng dao động dễ bỏ trốn. Chị về , hắn cầm bao thuốc lá trong túi quà chị mang đưa biếu choang nói.

- bà chị thấy em mạnh khỏe, mừng quá khóc.

Choang cầm bao thuốc nói.

- Chị mày thương mày nhỉ, bé choắt thế mà lặn lội đi thăm nom.

6 nhận xét:

  1. He hay quá không biết nói gì...

    Trả lờiXóa
  2. Bác Gió viết chuyện hay quá, mong bác viết nhanh và nhiều lên nhé. Ngày nào tôi cũng ghé blog của bác.

    Trả lờiXóa
  3. Vẫn chưa biết người đội trưởng đọc gì !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ^^

    Trả lờiXóa
  4. sướng vì đọc được 3 cái entry về tù nhân.
    đau vì người thân lại trong đó
    .

    Trả lờiXóa
  5. Truyện rất có cảm xúc và rất thật với đời tù, ko biết tác giả là ai?

    Trả lờiXóa
  6. anh oi co hinh tu vu xu sang nay ko? post len di.

    Trả lờiXóa