Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009

Hương lá xông.2

Đội tù ăn cơm , tắm rửa xong. Đã có đứa nằm ngáy, có thằng còn đang khâu cái áo, thằng đang bôi thuốc ghẻ. Đội trưởng nhìn phòng giam mọt lượt rồi lại ngó tờ báo.

Dè dặt đọc từng chữ trên tờ báo, đội trưởng toán tù xem rất kỹ mảnh báo . Hắn xem mặt bên kia trước. Bài báo bên mặt khiến hắn chú ý thì hắn để dành. Bọn tù hay để dành dè sẻn như vậy từ điếu thuốc, cọng chè đến hạt muối vừng. Những cái gì ngon tù dể dành cho một ngày vui nào đó như buổi liên hoan tên nào mãn hạn, hay là ngày Tết..

Đội trưởng đọc mon men, hắn để dành đến lúc không gian tĩnh lặng đọc cái phần mà hắn đang cố kìm cơn hối thúc trong lòng muốn xem.

Nước đã sôi đun bằng những thanh nhiên liệu hỗn hợp bằng nilon và vải áo, sôi sùng sục trong ống bơ sưa bò han gỉ. Tên bếp pha trà, ủ trong cái bọc bằng chăn giữ nhiệt. Đợi trà ngấm hắn rót vào cái chén sành sứt quai đưa đội trưởng.

Tên bếp nói nhỏ.

- Em thấy thằng Tuán hôm nay nhận thư vợ, nó khóc. Chắc nhà nó có chuyện gì ? Mai anh phải để ý, không nó mất tư tưởng cải tạo lại bùng ‘( trốn trại). Mai đừng cho nó ra đồng anh ạ.

Đội trưởng nhíu mày chửi .

- Đm , mày gọi nó lên đây.

Tuấn kều đang nằm im thin thít bị dựng dậy, mắt đỏ hoe. Tuấn Kều hơn đội trưởng gần hai chục tuổi.Đến chỗ đội trưởng Tuấn Kều khúm núm hỏi.

- Cậu gọi anh à ?

Đội trưởng.

- Thư vợ nói gì.?

Tuấn Kều.

- Nó bảo dạo này nó bận, không đi lên với anh. Để Tết này nó lên một thể. Có thế thôi em ạ. Mấy tháng nay anh chưa có gì với em, em để cho anh khất đến Tết . Nhà anh lên anh không quên ơn em.

Đội Trưởng gằn giọng

- Ông mang cái thư đấy ra đây cho tôi xem.

Tuấn Kều lúng túng, hắn nhìn thấy ánh mắt thúc dục, hăm dọa của tên bếp đành mò về chỗ. Lấy trong gối ra cái thư đưa đội trưởng. Xem thư xong đội trưởng nói.

- Vợ anh nó bỏ anh thế này, anh sao mà yên tâm cải tạo. Mai anh ở nhà đợi chuyển đội khác. Ra đồng không ai trông được anh. Đang mùa cấy người thiếu, hơi đéo đâu lại còn để ý anh nữa.

Nghe thấy vậy, Tuấn Kều mặt xám ngoét. Ở đội lao động bên ngoài còn tạt té kiếm cọng rau, con cua, con ốc cải thiện lấy sức sống. Sang đội khác nằm im trong trại, cải tạo đúng tiêu chuẩn của trại thì chỉ còn da bọc xương. Mà trong tù thiếu ăn dẫn đến lắm bệnh, bệnh lại thiếu thuốc điều trị dẫn tới lên đồi A1 ( nơi chôn tù chết ). Cái đội tù trong trại gọi là đội lá vàng rơi. Tức là tù của đội ấy gầy gò, ốm yếu sắp chết giống như chiếc lá vàng. Tuấn Kều mặt dài ngoẵng van xin.

- Anh xin cậu, án 8 năm giờ anh còn hơn năm thôi. Cậu giúp anh cho anh còn ngày về nuôi các cháu. Anh không biết nói gì với cậu. Trời ơi, tại vì con đàn bà khốn nạn này mà anh đi tù, giờ nó định giết anh nữa. Anh xin cậu, cậu nghĩ đến các cháu nhà anh. Cậu giúp anh cả đời anh không quên ơn cậu,

Đội trưởng nói mặt lạnh tanh.

- Anh sang đội kia, chết sao được. Khối thằng sống đến ngày về. Em thương anh thì ai thương em. Giờ tất cả biết chuyện anh. Em để anh đi ra ngoài làm. Bọn nó dích lên ban giáo dục trại là em ăn gì của anh. Nên không có biện pháp phòng ngừa. Đứa nào nó chứng minh rằng anh yên tâm cải tạo khi vợ anh nó bỏ anh đi lấy thằng khác. Hai đứa con nó vất lăn lóc cho bà nội gần 80 bán bánh mỳ nuôi. Anh mà trốn thì em là thằng đầu tiên phải đi cùm. Mà cùm xong thì coi như chỗ đứng làm lại từ đầu. Em tử tế nói cho anh biết trước chuẩn bị nội vụ, còn không mai em cứ thế đề đạt thầy ( quản giáo) cho anh đi. Thôi về chỗ sắp xếp hay binh tình ( xin xỏ, đổi chác) xem có gì cần dùng mang sang bên ấy. Đừng nói ơn huệ, tù mưa ngày nào mát mặt ngày ấy. Biết có sống đến ngày về đâu, mai kia có thằng nào nó bổ trộm nhát cuốc vào đầu thì đợi mà lấy ơn. Còn về xã hội mênh mông, thân mình còn chả lo được nói gì chuyện đi trả ơn ai. Lại còn tái tù nữa chứ. Từ trước đến giờ em đối xử với anh cũng đã là tốt hơn người rồi, anh đừng đòi hỏi quá đáng. Em cáu đấy.

Tuấn Kều ôm đầu buồn thảm, hắn nấc những tiếng nghẹn như vừa uất ức vừa đau xót. Lát sau hắn nói.

- Em ơi, em giúp anh đã nhiều anh biết. Giờ em cố giúp anh lần nữa. Anh còn bà chị gái, anh sẽ viết thư cho bà ấy thăm anh. Chỉ mươi ngày là bà chị anh lên trại thăm, anh sẽ biết điều với em.

Tuấn Kều kể lể là chị hắn thương hắn lắm, cũng tại vì ghét vợ hắn mà chị không thèm thăm nom hắn. Giờ biết hắn bị vở bỏ, thế nào cũng thăm đâu ra đấy. Đội trưởng nghe Tuấn Kều kể lể miên man về quan hệ gia đình một cách kiên nhẫn, xong đột ngột hỏi Tuấn Kều

- Chị làm gì ?

Tuấn Kều mắt le lói hy vọng có thể bám được, hắn trả lời lắp bắp.

- bà ấy ba..bán ..bán vật liệu xây dựng, khá lắm. Nhà có cả xe tải chờ hàng cơ mà.

Đội trưởng ưu tư giây lát như đắn đo rồi nói.

- Thôi muộn rồi, ngủ đi . Mai sẽ tính. Còn cái thư này để đây tôi cất.

Tuấn Kều thấy nhẹ đi chút mối lo, hắn không dám nài nỉ gì thêm. Lúc về chỗ hắn cứ len lét nhìn thằng đội trưởng, rất mong muốn biết trong cái vẻ đăm chiêu kia thằng đội trưởng nghĩ gì. Có cho hắn ở lại đội hay không. Có hay không . Tuấn Kều cố phân tích nét mặt đội trưởng đang thiên về hướng nào.

Đội trưởng không nghĩ về Tuấn Kều, hắn đang nghĩ về chị hắn.

3 nhận xét: