Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2009

Hương Lá Xông 4


Đấy là lần cuối cùng trong quãng thời gian trong tù chị hắn thăm hắn. Một thời gian sau mãi không thấy gia đình đến thăm. Một ngày nắng rất đẹp , hôm đó là giữa thu. Hắn nghe tin có gia đình đến thăm, mừng rỡ tột cùng, tim đập thình thịch. Hắn thấp thỏm hỏi nhà mình ai đến đấy nhỉ.? Hắn mong gặp chị , gặp anh để biết tin gia đình. Đến nơi thì ra thằng bạn học từ nhỏ và người yêu nó. Thằng bạn ở trong một gia đình nền nếp, tri thức và cô người yêu nó ( là vợ nó sau này) ngơ ngác nhìn hắn trong bộ áo tù màu xám, đen đúa , khắc khổ. Cái thằng bạn hiền lành, ngại va chạm kể ra dám mò đi thăm hắn cũng thật dũng cảm, nhất là dẫn cô người yêu đang là sinh viên đi cùng nữa. Hai đứa mở gói quà có gà rán, nem rán, thịt ngỗng quay, thuốc lá Camen và dúi cho hắn ít tiền . Hắn hơi tiêng tiếc vì cái vốn hiểu biết của thằng bạn về cuộc sống của tù. Những món ăn ngon thế này làm sao mà để dành lâu được, ăn một bữa bóng nhẫy miệng rồi sau đó lại triền miên với vài cọng rau, ít muối tinh sao bằng một bọc cá khô, loại cá để bao lâu cũng được. Ngày nào cũng có vài con ăn còn hơn , hoặc một túi lạc để lúc nào ăn rang mỗi bữa một ít. Hai nữa những món quá cao sang, xa xỉ với đời sống trong tù, khiến đồng bọn và cán bộ nghĩ nhà hắn giàu có. Nếu thế càng nguy bởi hắn sẽ bị săm soi, xét nét hay bị vào vòng quay , tầm ngắm của các bên. Thằng bạn lại lấy ra cái chai nhựa rất đẹp. Thấy hắn ngắm nghía hỏi chai gì, thằng bạn và cô người yêu phì cười cho hắn biết đấy là dầu gội đầu. Thứ nước dùng để gội đầu thay xà phòng. Ô ngày trước người ta chỉ dùng xà phòng gội đầu, ai chơi sang dùng Camay, Luých, Fa, Zet..giờ ngoài kia xã hội chắc đã đổi thay rất nhiều. Hắn hình dung mà không ra cuộc sống xã hội lúc đó.

Còn nhiều thay đổi mà bạn hắn cho biết.

Thằng bạn đưa thư người yêu hắn. Cô nói cô không đợi được hắn , mong hắn thông cảm cho cô và gắng giữ gìn sức khỏe đến ngày về. Hắn đốt luôn cái thư khiến hai bạn hắn tưởng hắn cáu giận. Hắn phải nói.

- Ở trong tù chỉ giữ thư báo tin tốt, vì tin xấu là sóng sánh( tin tức lan truyền)làm ảnh hưởng đến mình.

Hắn hỏi về gia đình hắn, thằng bạn lảng đi. Nó hút hết điếu thuốc mới nói.

- Chị mày vỡ nợ, cả hai vợ chồng tử tự. May người ta phát hiện cứu được. Giờ hai ông bà mỗi người một nơi. Chồng bà ấy lên Lạng Sơn nhờ bạn bè tìm cửa làm ăn. Còn chị mày hình như đi Nam Định gì gì đó làm số( số đề) thuê cho người ta. Nhà bán rồi, bà ấy thuê nhà ở ngoại ô cho hai đứa con ở. Cứ đi đi về về. Tao qua thấy mẹ mày nói vậy. Bà già mày dặn tao nói thế nào cho mày đừng buồn, để mày không phải suy nghĩ. Bà cứ nói tù đã khổ mà nghĩ nữa sợ mang bệnh. Bà già bảo mày cố gắng, con người có giai đoạn, bảo mày gắng đợi bà đang rao cho thuê cái phần ngoài nhà lấy tiền thăm mày…….

Hắn không nhớ hắn sống qua những ngày đó thế nào, hắn không muốn nhớ.

Nhưng đêm nay Tuấn Kều nhờ dòng hồi ức của đội trưởng về bà chị . Không bị chuyển sang đội “’ lá vàng rơi’’.

Đội trưởng dụi mắt, đêm trong tù yên tĩnh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sắt thấy bầu trời đầy sao. Suốt hàng nghìn đêm trong tù ,bao nhiêu lần hắn mơ ước một điều, có một buổi tối hay đêm. Hắn ngẩng đầu lên là thấy một bầu trời đêm có sao, trăng. Có gió thổi lồng lộng chứ không phải trần bê tông xám xịt và ngọn đèn đỏ soi mói hành động của mình. Cả ngày nhìn và sống trong cảnh tù, ban đêm sẽ là những giây phút quý giá để những kẻ giàu tưởng tượng được thả hồn mình theo cảm xúc. Nhưng trần nhà và ngọn đèn luôn nhắc nhở thân phận hiện tại khiến hắn bực bội. Đội trưởng đợi lòng mình tĩnh lại, hắn cầm mảnh báo lên nghĩ.

- Ờ nếu không có đèn, chắc gì đã đọc được mảnh báo này.

Báo Văn nghệ, dù chỉ một mảnh nhưng hắn biết vì có hồi hắn là độc giả thường xuyên. Trên mảnh báo là một câu chuyện ngắn dang dở. Sở dĩ gọi là dang dở bởi vì mảnh báo không chứa hết câu truyện. Phần còn lại ở trang khác. Nhưng ở đây hắn chỉ có một mảnh, càng tốt như thế hắn sẽ tự nghĩ phần kết của câu chuyện.

Câu chuyện về một giữa một nữ sinh văn khoa và một chàng nhà báo khá thành đạt. Một lần cô đến nhà anh để học hỏi kinh nghiệm. Thấy anh bị ốm, cô liền đi mua lá xông về đun cho anh. Anh nhà báo xông xong mồ hồi toát ra , nhẹ hẳn người. Anh khỏi ốm và từ đó anh mới để ý đến cô trong bao nhiêu cô gái đang thực tập ở các trường văn , báo chí vây quanh anh…

Đội trưởng nghĩ về cái kết có hậu cho cặp tình nhân. Hắn nghĩ họ sẽ thành đôi vợ chồng hạnh phúc, xứng đôi vừa lứa, một cuộc sống dầy đủ , một sự nghiệp thẳng băng. Nhưng có lẽ ở câu chuyện trên mảnh báo này kết thúc là họ đã yêu nhau.

Nhiều năm sau, khi tìm lại tờ báo nguyên vẹn và gặp đôi vợ chồng nguyên mẫu của câu truyện. Sự việc đúng với những gì đêm đó đội trưởng nghĩ. Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau.


Phần 2.

Hương Lá Xông.



Hắn nhớ lần đầu tiên bị cảm, hắn còn rất bé. Chừng 5 tuổi gì đó. Chị hắn đun một nồi lá xông to rôi lấy cái chăn bảo hắn chui vào.Hắn sợ quá la hét rồi chạy trốn. Chị đuổi tóm được dỗ dành các kiểu, rồi bố thấy lại mắng. Chị giữ chặt hắn rồi trùm chăn, mở nồi lá xông. Hơi nóng làm hắn khóc , dẫy dụy. Chị ghì chặt lại thì thầm kể chuyện cổ tích cho hắn nghe.

Những lần sau hắn tự xông lấy, chị hắn chỉ ngồi canh. Sợ hắn ăn gian mở chăn ra, chị cầm cái đũa cả ngồi cạnh, hắn lén mở là bị quật cái vào tay. Ở trong chăn nghiu ngút hơi nước và mùi lá xông, hắn kêu ngạt thở, kêu mùi lá kinh quá không chịu, hắn mặc cả với chỉ đếm đến 100 hay đến 50. Hắn la toáng lên là chị ăn gian đếm chậm.

Thế rồi chả mấy đến lúc hắn ốm trùm chăn xông. Ngồi bên cạnh không phải là chị gái hắn, mà cô người yêu dịu dàng đang học văn khoa. Đầu tiên mới yêu nàng thấy kỳ lạ bởi cách chữa bệnh cổ truyền của nhà hắn. Rồi nàng cũng quen, nàng đi mua lá về xông. Mỗi lần hắn xông xong, nàng lau mồ hôi cho hắn. Hít hà da thịt hắn và nói.

- Anh biết không, buồn cười lắm. Em rất thích ngửi mùi người anh khi anh xông xong. Chả lẽ em mong anh ốm mãi để em được ngửi mùi anh sau khi xông.

Hắn hỏi mùi ấy thế nào. Nàng nói.

- Nó thơm hăng hắc, em chả biết nhưng thích lắm. Nó ở trên người anh đến mấy hôm ý.

Hắn đùa bảo

- Thế anh cứ hết mùi đó trên người, không ốm anh cũng xông. Cho em nghiện mùi ấy không bao giờ bỏ anh được.

Nàng ứ hừ.

- Bỏ cái gì mà bỏ, anh nói gở. Anh biết không, em đang nghĩ em sẽ viết câu chuyện về tình yêu chúng mình. Em đặt tên là Hương Lá Xông. Bao giờ chúng mình lấy nhau, em sẽ viết lại chuyện chúng mình. Bọn mình sẽ để cùng với tập ảnh cưới anh nhỉ ?

Hắn thực tế.

- Bây giờ em mới học 3 tháng năm thứ nhất,lúc em học xong chúng mình lấy nhau. Ôi anh phải đợi bao nhiêu năm mới đọc được truyện đó. Hay em viết ngay đi.

Nàng lắc đầu.

- Không, phải lấy nhau rồi cơ. Thôi chả nói nữa, em ngửi mùi anh đây kẻo bay hết.

Nàng áp mặt vào bộ ngực rộng của hắn, một lát sau đã ngủ say.


Tiếng kẻng trại giam đánh thức tù nhân, đội trưởng vươn vai hô.

- Dậy chuẩn bị đi làm nào.


Đám tù lục đục nhổm dậy, gấp chăn. Có thằng nghêu ngao

- Một ngày đi lê thê

Em ơi ! anh sắp sửa về

Chúng mình chơi trò con dê

Cùng nhau sung sướng đê mê.


Tiếng cười rộn lên sau câu hát ngộ nghĩnh, có thằng chửi.

- Đm đêm qua chắc mơ thấy vợ, xem quần đùi mày có ướt không nào ?

Mấy thằng xúm vào vật thằng đang hát để xem quần đùi. Đội trưởng lại nhắc.

- Thôi giữ sức, hôm nay lao động nhiều đấy.

2 nhận xét:

  1. Tiếp phần 4 đi nào anh, kiểu này thì chờ đợi mãi hồi hộp thật :)

    Trả lờiXóa
  2. Có vẻ gây ảnh hưởng trên người đội trưởng này là mẹ và chị , những người nữ , nên tâm hồn người đội trưởng thật giàu tình cảm , tế nhị ^^

    Trả lờiXóa