Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Sơn La

Photobucket

chàng trai 23 tuổi và ước mơ

Theo lịch trình thì 5 giờ sáng ngày 14-3 xe khách xuất phát. Nhưng dây cà thì nó dài loằng ngoằng, hoa kê chưa thấy nở bao giờ. Cho nên đến 6 giờ chưa thấy xe. Gọi thì nó bảo tắc đường.Ở Việt Nam tắc đường ám ảnh đến nỗi có thằng nó nói 5 giờ sáng tắc đường, cũng được chấp nhận. Lái Gió và Việt Thắng đi ăn xôi, rồi uống nước chờ. Có người biết Việt Thắng, lại hỏi cậu chuyện đời tư, vợ con, yêu đương. Chán quá, kéo cậu đi. Ra ngoài nói.

- Thôi anh em mình đi dạo, ngồi đấy người ta hỏi lung tung.


Việt Thắng như động đúng nỗi niềm, cậu tuôn.


- Em chán lắm rồi, giờ người nào hỏi em mấy tuổi. Em nói 8 tuổi. Thế là xong, đỡ phải hỏi. Mà sao thiên hạ lắm người hỏi ác lắm, hết chuyện này , chuyện nọ rồi lại còn hỏi thế bố mẹ còn sống không? anh xem thấy chán không?

Lái Gió bảo.

- Thôi quả này anh em mình đi cùng nhau, ai hỏi thì cứ bảo hai bố con. Cho hết hỏi em ạ.

Việt Thắng có vẻ xuôi, cậu ý kiến luôn.


- Thế em đang lạnh, anh cõng em cho ấm. Lái Gió thầm nghĩ, đúng là cái gì ở đời cũng có giá phải trả. Hắn đành ngồi xuống cho thằng con hờ vừa mới nhận nhẩy lên vai. Thằng lớn cõng thằng bé đi vòng quanh trong lúc chờ xe.Vừa đi vừa ví dụ bây giờ nhặt được triệu đô thì làm gì. Hai thằng bàn trước tiên là không đi Sơn La nữa, ở lại đi đổi thử 1 tờ xem đúng tiền Mỹ thật không. Nếu xuôi thì đi sắm ô tô, nhà, đồ đạc rồi Việt Thắng sẽ đầy em đến xin chết. Nói đến đó Lái Gió ngắt lời.


- Lúc ấy không cần gái nữa, bây giờ em khó khăn thế này mới cần. Chứ lúc ấy thì khác gì câu nói của một vị sư - Khó khăn thì chẳng ai nhìn Đến khi dỗ trạng chín nghìn nhân duyên.

Việt Thắng hỏi.

- Là sao hở anh ? Lái Gió kể về cậu học trò nghèo đỗ trạng, lúc ấy bao nhiêu gia đình xin gả con. Trạng nguyên thấy sự đời đổi thay chốc lát, bèn cởi áo mũ thốt lên câu đấy mà đi tu. Việt Thắng nghe xong gật gù.

- Ừ thế em không cần gái, em sẽ đi du lịch khắp nơi.Em sẽ gửi tiền lấy lãi để ăn chơi. Không phải đi làm nữa. Đi hết một vòng, xe vẫn chưa đến. Hai thằng dắt tay nhau đi, không cõng nữa.


Lái Gió nói.


- Vòng trước 1 triệu không nhặt được, thôi vòng này anh em mình bớt giá cho nó 500 nghìn đô thôi.


Hai anh em vừa đi vừa tính. Việt Thắng phân vân, 500k mà chia đôi cậu ấy được 250. Mua cái nhà và cái xe thì đủ. Nhưng không có tiền gửi lấy lãi ăn, vẫn phải đi làm à? Cậu mở to tròn mắt tự hỏi mình. Xong cậu thờ dài não nề.

Lái Gió an ủi.

- Thôi em, mình đang mơ mà.

Xe đến nơi, cuối cùng một cái chuồng gà di dộng cũng đến nơi. Lên đến xe, Việt Thắng ngồi thừ ra. Chắc cậu đang giải bài toán 250k USD làm thế nào mà vừa có nhà lâu, xe hơi, vừa không phải đi làm.

1 nhận xét:

  1. Việt Thắng giống Peter Pan. Anh Gió hơi hơi giống thuyền trưởng Hock. Hiiii... Nhưng mà nè, yêu đương làm người ta vui chứ làm người ta buồn thì yêu đương làm chi.

    Trả lờiXóa