Thứ Hai, 3 tháng 12, 2007

ảnh Khôi Sề và bố Quang




Khôi sề thấy tôi về đến nhà, hắn chặn đầu rỉ tai

- Ông em, cho anh mượn 2 lít. Vào đánh chắn trên nhà Hoan, đang thiếu chân. Có gì vài hôm anh trả.

Tôi móc túi đưa tiền cho hắn. Khôi sề hàng xóm của tôi, con gái hắn kém tôi có 6 tuổi. Nhưng có hề chi, tôi và hắn là anh em. Hồi còn tàu điện hắn chuyên móc túi chuyến bờ Hồ đến Mơ. Trên những chuyến tàu sáng sớm, vợ hắn hồi ấy là dân bán thịt chui. Thời bao cấp mà, thực phẩm nhà nước quản lý. Vợ hắn là gian thương, sáng lấy thịt từ chợ Mơ cho vào làn. Ối giời ! bây giờ mà kể chuyện những cái làn thời bao cấp thì đúng là một thiên phóng sự hoặc gọi là văn hoá làn thời bao cấp. Cái làn của vợ khôi sề có cặp lồng cơm đựng tiết,lòng. Quần áo công nhân trong làn bọc thịt ở giữa. Bên trên có cuộn len và đôi kim đan. Đúng dáng một cô công nhân mộc mạc. Sáng chuyến, trưa chuyến đi về như ai. Caí làn chứa được 7,8 klg thịt. Mang đến chợ hàng Bè. Bày ra miếng nilon, vừa bán vừa ngó công an. Thấy bóng họ là cuốn nilon lại cho vào làn. Chạy vào nhà vệ sịnh công cộng giữa chợ. Khôi sề làm quen đến tán tỉnh, nàng bảo làm ở hợp tác xã nhựa Quyết Thắng. Khôi sề bảo mình làm ở công ty Hai Ngón. Vợ hắn hỏi sao lại có tên công ty như vậy, hắn bảo đó là công ty của thương binh. Ông giám đốc chỉ còn 2 ngón tay, nhưng quyết chí không kém người 5 ngón. Đấy là tinh thần người lính, tàn nhưng không phế. Đến lúc yêu nhau rồi, nàng phát hiện hắn là kẻ móc túi, nhảy tàu mới nhạo hắn nói khoác. Khôi sề thủ thỉ

- Em xem, anh móc túi bằng hai ngón tay, chỉ với hai ngón. đớm sau ( túi quần) đớm trước ( túi áo) bung hết. Anh nhẹ nhàng anh đẩy xe hàng, nhón một cái là có mấy cái cột cờ Hà Nội ( tiền 1 đồng in hình cột cờ). Chả phải anh ở công ty hai ngón là gì

Khôi sề lấy vợ, bỏ việc ở công ty Hai Ngón. Đi làm thợ xây, vợ hắn sau này có sạp thịt ở chợ Mơ. Đáng ra là đề huề, tử tế như ai. Nhưng mà xi măng ở công trường ngon quá. Khôi sề đi gánh nước nhào vữa. Lúc về là nước, lúc đi hai cái thùng chứa xi măng mỗi bên non nửa. Rồi sắt phi 8, phi 6 của Nga mềm dẻo, uốn khẽ là tròn vo. Đến gạch cũng tha chả chê. Đi đêm cso ngày gặp ma, bảo vệ bắt được. Khôi sề đuổi việc về nhà loanh quanh.

Các cụ bảo nhàn cư vi bất thiện. Những người thất nghiệp thì nhiều vô khối. Họ tự tạo công ăn ,việc làm cho nhau bằng bài bạc. Khôi sề gia nhập đạo quân 100 cây. Một mĩnh lãnh đạo 20 quân lính, tả xung, hữu đột bốn phía. Hắn chơi bài thuộc loại tinh thông đủ ngón nghề,cũng ít thua. Loanh quanh ngày nào cung dư ra đôi chục tiêu, thất nghiệp mà vẫn phong lưu nhàn nhã. Vay tiền thế này là phải hôm đen hết vốn, mấy lần hắn vay tiền tôi. Chỉ hôm trước hôm sau trả thành 220. Không lấy lãi những hắn cứ nhét vào tay, miệng liến thoắng lộc giời, lộc giời. Của người này lọt vào tay người kia. Trời có ị tiền xuống cho ai nhặt đâu mà bảo lộc giời. Lúc ấy còn trẻ, tôi ghét cờ bạc mà nghĩ vậy. Nên cầm tiền xong áy náy lắm.

Tôi cả Khôi vốn thân với nhau từ đận này, bà nội hắn có cả một khu nhà, có sân , có gác. Bà hắn chết chia cho các con cháu, con gái, con trai đều được phần trong đó. Cả cái hộ số 8 ấy đều là họ hàng dây dưa với nhau. Nhà hắn mái ngói vảy cá, cột kèo bằng gỗ. Tường gạch lâu năm ẩm ướt đang mủn ra. Mấy lần rắp tâm xây, nhưng động xẻng cuốc là anh em, họ hàng trong hộ đấy làm đơn kiện. Cái giống họ hàng ở chung đụng trong một khu nhà. Đôi khi xích mích cay nhau hơn cả người ngoài, mà nói chúng thì đồng bào ta đều vậy. Hôn nhân điền thổ, vạn cố chi thù. Gì chứ đất đai, hôn nhân là chuyện không thể bỏ qua. Thù đến muôn đời chứ quên làm sao được. Ở chung vói nhau, từ lối đi để chiếc xe đạp, cái xô ngoài sân không cất vào nhà là uất rồi. Mày định chiếm theo kiểu tằm ăn lá dâu, hay để lâu cut trâu hoá bùn đây, phải ngăn ngay không thì quen thói.

TÌnh hình vậy, Khôi Sề muốn xây hai tầng rất khó. Đến mùa mưa bão, nước giột qua mái tí tách. Hắn muốn lợp mái lại lo vì kèo lâu ngày mủn nát. Muốn thay cả vì kèo lại tiếc công, đằng nào công thế giá gì xây quách lên phải tốt không. Thế rồi hôm cơn bão kéo dài mấy ngày, vợ con hắn về ngoại. Thấy tôi đang lơ ngơ tăm tia kiếm mồi. Hắn kéo tôi lại thì thầm

- Đêm nay sang nhà anh, giúp anh một việc, ra tiền đấy

Gì chứ tiền là phải đúng hẹn,12 giờ đêm, lúc mưa to như trút nước, tôi mặc quần đùi chạy sang nhà hắn. Để tôi vào nhà xong, hắn liếp mép, mắt đảo lên trần nhà thổ lộ bí mật

- Anh cưa mấy chỗ chắc trên xà rồi, chỉ cần kéo cái là sập. Chú kéo cái nhà này sập cùng anh

Tôi ngạc nhiên, hắn điên hay sao mà định phá nhà mình. Khôi sề kể cho tôi nghe lý do, nếu hắn bông dưng xây nhà hàng xóm trong hộ nhà hắn thể nào cũng gây khó dễ, kiện cáo lung tung. Chúng tôi bắt tay vào việc, tôi leo lên xà buộc dây vào nhũng chỗ hắn chỉ, thật ra là quàng thôi. Vì hắn bảo xong còn rút dây phi tang cho nhanh. Tôi nhảy xuống đất cầm đầu dây, chợt nhìn cái vo tuyến Neptuyn đen trắng chỉ cho hắn ra hiệu, Khôi sề cười đắc ý không thành tiếng , hắn nói

- Đm cái vô tuyến đấy được ba chục nghìn, cho nó tan mẹ nó luôn để giống thật. Làm xong em chạy về nhà luôn nhé !

Đúng dân thợ xây , Khôi sề sắp xếp chỉ cần ba lần kéo là mái nhà rầm một tiếng, sụp tan tành cả ngói lẫn tường, tôi nhùng nhằng một tí mới rút được dây vì cột đè lên. Ôm chạy biến về nhà, sau lưng tiếng Khôi sề kêu như bò rống thất thanh

- Ôi ! chết tôi rồi, ôi cứ tôi với !

Cất dây thừng vào gầm giường, tôi chạy sang nhà hắn. Như không biết gì thấy ầm ĩ thì ra xem. Khôi Sề mặt mũi, người ngợm lem luốc, con mất thất thần như vừa qua khỏi cái chét gang tấc kể lại cho mấy người chung quanh ùa ra xem

- Ối giời, cháu nghe tiếng răng rắc tỉnh dậy, nhìn thấy cái cái kèo nhà sắp gẫy. Chạy bổ ra khỏi giường, mở cửa chạy ra, May là chạy kịp chỉ bị mấy viên ngói rơi vào lưng. Phải lúc ngủ say là chết rồi, may nhà có phúc. Nhà cháu có bà cô chết trẻ, thiêng lắm. Chắc bà cô phù hộ. Mọi lần mình ngủ say có tỉnh nhu hôm nay đâu, đúng hôm vợ con vè ngoại. Thôi của đi thay người, thế là may rồi.

Trông bộ dạng thảm thương, lưng trầy rớm máu, miệng vừa kể vừa run run. Ai cũng thấy ái ngại. Đang đêm trời lại mưa, việc thì cũng xảy ra rồi.Hàng xóm có người bảo hắn sang nhà họ ngủ. Khôi sề lắc đầu, hắn bảo còn mấy cái đồ đạc phải trông. Mọi người ra về, hắn ngồi co ro khoác áo mưa ở mái hiến nhà bên cạnh.

Bố tôi cũng ở đó, ông bảo tôi về đi ngủ,lúc vè nhà bố tôi bảo

- Khổ thân nó,may mà không chết người


Rồi Khôi sề xây nhà hai tầng, hắn bán tầng 1 ở tầng 2. Dôi ra tiền mua cái xe Hon Đa nam đời 67 màu đen. Hàng ngày chỉ việc đánh bài ra sản phẩm.

Luc nào thiếu tiền tiêu, Khôi sề xoay của nhà, hắn có nhiều ngón để xoay. Vợ hắn làm nghề bán thịt lợn. Hôm nào ế mỡ, hắn có nhiệm vụ thái nhỏ cho vào chảo đun. Mỡ nước bán cho hàng bánh rán, tóp mỡ để bán dần. Bếp nhà hắn cũng là bếp chung của cả hộ. Hắn đun và chắt được cả thùng mỡ, gọi tôi sang giữ cái phễu đổ mỡ vào can. Đổ hết nửa thùng hắn bảo thầm tôi mang cho bà Mi làm quẩy. Tôi tưởng việc làm ăn bình thường xách đi cho hắn. Nào ngờ quay về thấy hắn gào rống như bò, vang cả khi nhà

- Đm thế này sống thế đeo nào được, xểnh ra là mất cắp. Có thùng mỡ vừa chắt ra để nguội, quay đi , quay lại hút điếu thuốc lào. Con chó nào đã múc đến nửa thùng.

Mọi ngưòi trong xóm ngơ ngác nhìn nhau, ở trong hộ ấy có mấy thằng thanh niên vô nghề nghiệp. Họ nhìn sang nhà kia với con mắt rất nghi ngờ. Vợ Khôi sề chửi

- Đã bảo rồi, ở với ăn cắp phải cẩn thận. Chả được tích sự gì. Mỗi cái việc đấy mà cũng không xong. Đeo hiểu người ta bán hàng ngoài chợ, hàng tỉ thằng ăn cắp vây quanh. Cứ người đời nhu ông thì nhà này có cut đổ vào miệng.

Khôi sề uất ức, hộc lên

- Được rồi, có ngày bố mày rình bắt được thì đừng có trách. Đm bọn khốn nạn.

Hắn thấy tôi đứng đấy, nháy mắt một cái bảo

- Đấy chú xem, đm khổ thế cơ chứ, nhiều nhặn đẽo gì cho cam. Anh nói cho chú nghe, ở đây lắm chuyện phức tạp lắm.

Vừa nói hắn vừa quàng vài tôi dìu đi về đầu ngõ, nơi có quán nước chè. Rồi anh sẽ tóm được bọn này. đi đoạn nữa hắn mới nói nhỏ.

- May là mình nhanh trí, không ngờ con Minh nhà anh nó về sớm. Nó mà biết thì ôi mặt. Mình mang vào nhà rồi thì không sao, nó lẫn vào đống mỡ cũ. Đây vừa chưa ra khỏi bếp, 20 chục cân mỡ lá mà được nửa thùng nó biết ngay.

Tôi lầu bầu

- Anh làm mà không bảo em trước, lúc ấy em mà bảo mang mỡ cho bà Mi rồi . Vợ anh biết thì sao

Khôi sề cười nhăn nhở

- Thế thì anh thấy chú, là anh phải giở bài be ầm lên như vậy. Làm đeo gì mà chú chả hiểu. À để anh bảo vợ gửi chú ít tiền hôm làm nhà. Anh nói là chú và mấy người nữa loay hoay mãi mới giật đổ nhà. Phải trả 2 chỉ vàng. Vợ anh mà đưa, chú cầm một chỉ. Còn đâu để đấy anh lấy sau. Dạo anỳ anh cũng cạo.

Vợ hắn đưa tôi hai chỉ, Khôi sề nói

- Chú thông cảm, phải để lâu như thế vì còn phải bán cái tầng 1 mới có tiền. Anh chị cảm ơn chú nhé.

Buổi sáng khi mặt trời chưa mọc, Vợ chồng Khôi sề đưa nhau đi chợ. Họ đến lò lợn chọn lấy một vài con, Khôi sề chọc tiết, pha thịt mang đến sạp thịt ngoài chợ cho vợ. Sau đó về nhà ngủ giấc đến trưa, dậy thổi cơm cho con ăn. Buổi chiều là giờ hắn dành cho cờ bạc. Nếu hắn cứ đánh chẵn như thường lệ thì chẳng có gì đáng nói, nhưng hắn chuyển sang nghiên cứu thống kê, xác suất những con số của bảng kết quả giải thưởng xổ số kiến thiết thủ đô.

Hôm kết cặp lô 18, 81 như hắn nói, là nhìn thấy trước. Khôi sề xuống cả con xe 67. Hắn đặt cho tôi lấy triệu rưởi đánh tất tay. Chiều đợi kết quả ngoài đầu ngõ. Tôi và hắn nhìn thấy ông Hạnh, một tay máu me, nghiện ngập đề đóm be bét. Ông ta đánh không nhiều, chỉ dăm ba nghìn, nhưng luôn miệng phán bóng con này, lộn con kia, đi cầu này, dây nọ..

Ông Hạnh ngồi xổm trên mép vỉa hè, hóng về phía hàng Vôi. Nơi sẽ xuất hiện những thằng bé phi gò lưng guồng đạp xe như vân động viên đua xe đạp nước rút, tay hưoa xấp giấy, miệng gào kết quả đây, kết quả đây. Nhìn thấy ông Hạnh đang tập trung thần kinh cao độ chờ tin. Khôi sề ghé tai tôi bảo

- Mày xem nhé ! tí nữa kết quả về, thể nào nghe tin xong. Ông ấy cũng vỗ tay đét một cái, mồm kêu. Tôi đã bảo mà hay tôi biết ngay mà. Anh mà nói sai chú ia vào mồm anh.

Kết quả đây !

Tiếng rao từ xa vọng đến, vài giây sau thằng bé bán kết quả đạp xe vút qua. Ông Hạnh nhổm phắt người dậy nhao ra đường hỏi như quát

Đề bao nhiêu ?

Tám baaa !

Ông Hạnh vỗ tay rên rỉ, xuýt xoa.

Trời ơi, tôi biết ngay mà

Suýt chết vì sặc cười, y như lời Khôi sề bảo. Tôi nhìn ông Hạnh đang trình bày với những người xúm quanh tờ kết quả

- Mẹ nó chứ ! hôm qua mơ thấy cái xe đạp, xe đạp là là số 8. Chả hai cái bánh của nó hình số tám là gì. Còn 3 là bóng của 8. Mình đã nói từ sáng như thế rồi, tiếc thật, mẹ nó không đánh, đau thế chứ

Cũng có thể buổi sáng ông Hạnh nhận định đề sẽ về 83, vì ông ấy nhận định dây mơ, rễ má thế nào thành hàng lô xích xông cả đống dãy số. Tầm đến 40 hay 50 con đề chả chơi. Cho nên trong đống ấy xác suất kết quả nổ đề ra con nào cũng cao, vì đánh thế khác gì đánh hết cả bảng đề.

Lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi về kết quả đề và lô. Đàn anh Khôi sề của tôi ngồi một xó, tay vò đầu, tày vò tờ kết quả. Miệng lẩm bầm như khấn vong. Thế là tôi biết không ra hai con lô hắn đánh rồi. Mặt hắn dài thuỗn ra, bàn tay buông thõng thả tờ giấy kết quả vo nhàu nát xuống đất. Tôi nhặt giở ra, soi mãi đến giải đít chả thấy con nào của hắn.

Tối hắn bảo tôi mang xe hắn ra, đèo hắn đi bán cho người quen đang hỏi mua. Tôi đèo hắn đi qua hiệu Kem Bốn Mùa thì vướng cái xe ô tô rẽ gấp vào ngõ Bảo Khánh. Tôi phanh nhẹ một cái, xe của hắn quay tít thò lò, bánh sau đập vào chị đi xe đạp bên cạnh, khiến vành xe chị cong veo. Tôi phải đền 50 nghìn, tiếc đứt ruột vì oan gia. Tôi cứ chửi cái may ơ của hắn mòn lệch một bên khiến phanh làm xe lệchvậy.

Khôi sề bán xe cho người bạn, trả tôi tiền dư ba trăm nghìn. Đêm ấy hắn đi đánh xóc đĩa. Tôi đi cùng hắn, tiếng đầu tiền nhà cái chẵn thừa. Khôi sề hỏi chẵn thừa bao nhiêu, cái chẵn thừa bốn trăm. Khôi sề xoay cái bát hỏi làng

- Ai chung một trăm ?

Tôi ngứa miệng bảo

- mở đi tôi chung một trăm

Khôi sề mở bát ra nhìn thấy sấp hai, miệng chửi

- Đm số hôm nay bốc cứt rồi

Chúng tôi tar tiền xong, Khôi sề tần ngần xem, phán vị mấy tiếng bạc đều chuẩn. Hắn thở dài ảo não

- Thôi đi về

Ra đường gọi xe ôm về mất hai chục nữa, tôi phải trả tiền. Tôi chia tay bằng câu chửi thề

- Đm tự dưng mất 170 nghìn oan.

Không có xe chở vợ đi chợ buổi sớm, Khôi sề thoả thuận với gã xe ôm hàng xóm, vốn là bạn chí thiết từ thưở cời truồng. Lại cũng làm ở chỗ xây dựng lúc trước. Gã tên là Hộ, Hộ không có vợ con. Nhà Hộ 4 anh em trai ở chung căn phòng rộng hơn 20 mét vuông. Chỉ cới được cái gác xép. Trên gác lại của chủ khác. Hai anh lấy vợ ở hai góc nhà, thằng em trai lấy vợ thì may mắn chiếm cái nóc bếp đổ bê tông thành một phòng 10m2. Hộ sẹo cũng khổ, gã làm xe ôm cả đêm, đợi đến sáng trong nhà mọi người đi làm thì về mới có chỗ ngả lưng tự do. Nhưng màu hè mặc quần cọc, chị dâu hay các cháu đi về gặp cũng ngại. Trời thương Hộ sẹo trúng vé số độc đắc, mua được cái phòng sát nách nhà Khôi sề. Bạn con chấy cắn đôi, ở xóm ai cũng nói về họ như vậy.

Nói về bản bàn giao giữa hai người bạn ấy là, hàng sáng Hộ sẹo đưa vợ Khôi sề đi chợ thay, một tháng lãnh tiền một lần. Khôi sề yên tâm làm tròn trách nhiệm gia đình. Việc Khôi sề là quay quắt tiền làm sao đủ trả cho bạn. Chả biết có trả đồng nào, mà Khôi sề lại vay của Hộ mấy triệu, về sau vỡ lở mới biết.

Từ hồi không có xe đi chợ, Khôi sề sống vất vưởng, không biết hắn làm gì để qua ngày. Nhiều khi thấy hắn ngồi hàng nước hút thuốc lao vặt, bộ dạng xơ xác rất thương hại. Hắn cứ như vậy ròng ra năm trời, cho đến một sáng mùa đông. Lúc trời còn tối om như mực. Cuộc đời Khôi sề sang một trang mới bi đát hơn. Âu cũng là số phận.

Hàng xóm đang yên giấc, bông nghe tiếng Khôi sề quát tháo ầm ĩ

- a đm chúng mày, tao bắt quả tang. Không đứa nào được mặc quần áo, cho mọi người xem chúng mày làm gì. Bon chó má, khốn nạn.

Nhiều người sáng đậy tò mò dậy xem, họ kể lại rằng Khôi sề sáng hôm ấy khó ngủ. Thấy vợ mở cửa di chợ, một lát không thấy tiếng xe máy của Hộ sẹo nổ. Bèn trở dậy ra xem, sang đến nhà Hộ sẹo cửa khép hờ. đẩy vào thấy vợ mình đang nằm gọn trong vòng tay Hộ sẹo, không mặc quần áo. Khôi sề rít học lên kéo chăn đẩy bọn họ ra đường. Giằng co loạn xạ đến lúc mọi người kéo đên thì đôi nọ cũng y phục chỉnh tề.

Tôi không chứng kiến chuyện này, nhưng sau này khi Khôi sề và vợ bỏ nhau. Tôi gặp vợ hắn ngồi ôm eo Hộ sẹo đi qua nhà hát lớn lúc ban chiều.

Vợ Khôi sề về nhà ngoại ở, con cái hai đứa tứ tán lúc ở nơi này, lúc ở nơi kia. May có đứa em gái làm chủ lô đề, thấy Khôi sề thất nghiệp mới tạo cho công việc. Hàng ngày đi các điểm đại lý thu bảng. Chiều tối cộng trừ. Tháng ra tiền lương tạm đủ sống. Khôi sề trầm tĩnh, yên lặng. đi về kín đáo, không nói chuyện ba hoa như hồi trước. Tôi gặp hắn đang ngồi thẫn thờ, nghệt mặt ở đầu ngõ hỏi thăm

- Vợ con thế nào, thôi nghĩ các cháu anh ạ, nhiều tuổi rồi có ít đâu.

Hắn lắc đầu, nét mặt đăm chiêu, lát sau mới nói

- Mình là thằng đàn ông, nhổ rồi không liếm lại

Tôi ngồi với hắn một lúc trong yên lặng. Tôi hiểu sự giằng xé trong lòng hắn. Bình thường hắn là người vui tính, chuyện gì cũng tỏ ra thông thạo. Như hắn tự hào chỉ có hắn chơi người đời, chứ đừng hòng người đời chơi hắn. Hắn đang đau vì lắm mưu, nhiều mẹo như vậy lại bị một đòn tan nát gia dình của người đời. Ngay bên cạnh sườn,thằng hàng xóm là bạn vong niên, chí cốt và con vợ đầu ấp, má kề.chứ chẳng phải người đời đâu xa chơi hắn.


Khôi sề mong lại cuộc sống gia đình êm ấm trước kia, qua đôi mắt đau đáu vừa hy vọng, vừa nhẫn nhục bây giờ của hắn. Tôi biết hắn mong giá gì đừng có hàng xóm, đừng có dư luận, và đừng có cả Thằng đàn ông đéo nào trong con người hắn trỗi dậy hai từ danh dự cả. Cái cần là hắn sẽ có thời điểm thích hợp để vợ quay về. Chuyện cũ thôi không nhắc. Hắn bảo tôi

- Con vợ anh mấy lần muốn xin lỗi để quay về, anh không chấp nhận. Đời con đàn bà khổ chứ mình khổ gì, bây giờ vác mặt về nhà ngoại. Anh chị em bố mẹ nhà nó coi ra cái gì.

- Thôi anh cho bà ấy về anh ạ, còn làm ăn, con cái. cái khó nhất là người ta nhìn mình chê bai lúc đầu. Chứ lâu lâu qua rồi có đứa nào mà để ý, chúng nó còn lo kiếm đổ vào miệng. Mà anh thấy dân mình hay không, dcm nó chứ. Hàng xóm ở nước nào trên thế giới này có kiểu. Thấy hai nhà xích mích, nó bảo với nhà A là nhà thằng B láo, không chấp nhận được. Rồi nó gặp nhà B lại bảo nhà A chèn ép này nọ, chớ có nhìn là nó lấn lướt làm quá

Tôi nói đúng mạch của Khôi Sề, thế là hắn ba hoa đủ thứ về nhân sinh quan, con người , bản chất, tính nết một thôi, một hồi


Vợ chồng Khôi sề đoàn tụ, vợ hắn mua cho hắn cái xe máy mới để hắn làm nhiệm vụ hàng ngày. Khôi sề mỗi sáng đi mổ lợn, pha thịt về. Ngồi hàng nước uống nước chè, hút thuốc lào. Đôi khi thấy ai đi qua nở nụ cười chào, hỏi thăm. Thỉnh thoảng mang về ít lòng, tiết cho mấy thanh niên trong ngõ uống rượu.Nhưng dường như Khôi sề không cam chịu cho lắm

Ông già Khôi Sề là một tay ăn chơi thời Pháp, ông làm thông Ngôn cho quan ba bốt Hàng Đậu. Nghe kể hồi trẻ ông cũng lịch lãm, hào hoa lắm. Lúc tôi biết một tí thì thấy ông sửa xe đạp đầu phố, dạo sau ông đi bán vé số rong. Hình như ông thân với bố tôi lắm, lúc tôi còn bé ông hay sang nhà nói chuyện với bố tôi. Cái hồi Khôi Sề chuẩn bị cưới vợ, ông mượn bố tôi một nghìn đồng để lo cưới vợ cho con. Bố tôi cho ông ấy mượn. Ông về rồi bố bảo tôi

- Ông ấy ngày xưa giàu lắm, nhà có người giúp việc, có lái xe ô tô đấy. Thế là cách mạng về ông ấy bị đi cải tạo, bây giờ về sống khổ thế. Ai mà nghĩ được có ngày ông ấy cưới vợ cho con mà phải di hỏi vay tiền.

Tôi mang máng thấy giữa bố Khôi Sề và bố tôi có mối thâm tình nào đó, đến tận bây giờ anh em, dâu, rể nhà Khôi Sề thấy mẹ tôi là cúi đầu chào hỏi rất lễ phép, đối với tôi và các anh chị tô,i họ đều ân cần hơn hàng xóm khác. Có lẽ vậy cho nên Khôi Sề tâm sự với tôi nhiều chuêỵn, cho dù tôi kém hắn gần 20 tuổi.

Bố Khôi sề về già lại may, đưa con gái làm chủ đề, một đứa lấy chồng làm giám đốc ngân hàng. Hai đứa chu cấp cho ông tương đối, ông không phải làm gì. Phong trào khiêu vũ cổ điển theo đời sống vật chát đang nên quay trở lại. Những điệu Tang go huyền bí, điệu Vanx lả lươts gợi nhớ thời huy hoàng, đánh thúc dậy đam mê sống trong lòng ông lão 76 tuổi. Ông già nhanh nhẹn lắm, sáng mũ phớt, ao sơ mi hoa, cà vạt, quần âu trắng, giày trắng cưỡi xe Dio phe phé lên sàn nhảy. Ở san khiêu vũ cổ điển, bao giờ cũng thiếu đàn ông. Đàn ông ở ta thời nay thích bia hơi, câu cá, bài bạc. Mặc các bà ở tuổi gần mãn kinh son phấn, váy giày lả lơi trong vòng tay thằng đ nào cũng được.

Mà khiêu vũ là môn thể thao có thể làm thoả mãn nhục dục cho các bà. Cứ lên sàn nhảy nhìn các bà say sưa trong từng điệu nhảy như đang được mơn trớn, vuốt ve lúc làm tình thì rõ. Bà hàng thịt, bà giáo về hưu, bà chủ hiệu tạp hoá.....con cái đàng hoàng, an phận. Chồng mất hay chồng có thú vui riêng. Các bà chẳng lẽ ru rú ở nhà. Thôi thì nghe lời rủ nhau, vừa là giải trí vừa là rèn luyện thể thao. Môn chơi của người quý phái. Đua nhau đi đăng ký học khiêu vũ. Bố Khôi sề thành một thầy giáo dạy khiêu vũ không lấy tiền, ông hứng dẫn bạn nhảy của mình ân cần. Từng đông tác tay , chân. Nhiều bà quý ông. Tôi nói quý theo nghĩa đen. Vì ông cụ vốn có học thức, biết giao tiếp và có gì đi nũa cũng 76 tuổi rồi. Trong các bà , các chị ấy có nhiều bà tuổi bốn nhăm đến 50. Đến nhà đưa ông già đi đến tận sàn lại về. Gặp Khôi sề gọi bằng anh, gặp bố Khôi sề cũng gọi bằng anh.

Ông già Khôi sề thấy thằng con việc cũng nhàn, lại hay u uất vì chuyện con vợ dạo nọ. Bèn khuyên

- Đàn bà thiếu đ gì con, mày làm thế là đúng, cho nó về nó hầu hạ bố con nhà mày. Còn mày, theo bố đi học nhảy. Mày nhanh trí, học rồi khối đứa mê. Già như tao không làm ăn được gì còn ối bà theo . Mày trông thì biết, tao không nói láo.

Khôi sề theo bố học nghề, tiến bộ vượt bậc. Mới hai tháng đã khoe với tôi

- Anh bây giờ chân nhảy đi ác lắm, còn hơn ông già.Nhiều bà dành nhau để nhảy với anh. Hoá ra đàn bà nhiều lắm em ạ, chỉ sợ mình không có sức thôi. Chúng nó nhảy với mình xong, còn gạ mình đi ngủ nữa. Nó bao tất. Cái điện thoại này nó mua cho anh đấy chứ

Giơ cái điện thoại Nokia ra khoe, hắn hỏi tôi cách sử dung ra sao. Hàng chiều hắn vetsston đủ bộ, giày si bóng láng, tóc mượt mà đi bộ lững thững đi cách nhà một đoạn là có một quý bà nào đó , chống chân trên xe máy ngồi đợi. Nhiều bà còn trẻ , đẹp và sang trọng hơn vợ hắn. Khôi sề nhận tay lái, mặt mũi tươi tỉnh đầy đắc chí thả tay ga nhẹ nhàng đưa cả đôi lên sàn nhảy

Sẵn trong mình máu lưu manh, láu cá. Học được ông bố vẻ lịch sự của người có học. Thành ra Khôi sề nói chuyện lại có duyên, những bà sồn sồn kia chỉ nhìn thấy một Khôi sề ăn nói, cư xử đàng hoàng, lịch lãm, lại có chút tếu táo nhẹ nhàng. Đón bắt tâm lý, đưa đẩy vừa ý. Đến bà giáo viên cũng mê tít. Mới ngoài 50, Khôi sề phong độ đĩnh đạc dáng dấp đàn ông phong lưu lắm. Hắn như vừa thay máu, ngôn từ hay dùng trước kia bay đâu mất, không còn những lúc ngồi xổm hút thuốc lào nữa. Khôi sề chịu khó đọc sách báo, xem ti vi. Phải nói hắn có trí nhớ tốt. Hắn thao thao hàng giờ về mọi thứ từ chuyện chính trị sang văn hoá nghệ thuật. Người hắn thoang thoảng mùi nước hoa.

Vợ hắn đầu tắt mặt tối với phản thịt ngoài chợ, tối về lụi cụi làm đủ thứ. Tầm này còn gian díu với Hộ sẹo nữa không chắc Khôi sề cũng chả quan tâm. Đứa con gái lấy chồng, cả hai vợ chồng cùng con nhỏ ở nhà Khôi sề. Hăn tuyên bố với vợ con

- Ông làm ông tiêu, trước ông gánh vác việc gia dình thế là đủ rồi

Hắn xưng ông , bởi vì hắn đã là ông ngoại. Tiền bây giờ hắn chắc đủ tiêu, hàng đống các bà đang xếp hàng chờ được cung phụng cho hắn. Đúng là đời người có vận, ngày trước hắn phải nhục nhã bám váy vợ, xoay sở tắt mắt từng hào lấy tiền tiêu vặt. Vợ đi với giai cũng phải nuốt hận, ngậm bồ hòn làm ngọt. Nay khác hẳn, Khôi sề đưa một chị chừng 40, dáng người vẫn ngon mắt và diện lắm. Họ đi qua chỗ Hộ Sẹo làm xe ôm, dừng lại mua bộ vé số ở đó. Khôi sề chọn ba bộ vé số, kêu chị chàng kia trả tiền. Xong vênh mặt mà đi. Tôi có mặt ở đó, hôm sau gặp hắn tôi bảo

- Ông anh cao thủ thật, hôm qua đèo bồ qua cho Hộ sẹo nhìn, đã thế lại còn bắt bà ý trả tiền xổ số nữa.

Hắn cười hềnh hệch.

- Đấy em xem, đời ăn ở hiền lành trời thuơng. Đm đàn ông giỏi thì ra ngoài mà kiếm, cái laọi gà què ăn quẩn cối xay. Thé là hèn, giờ này thì nó nhục với hàng xóm. Chứ người ta nhìn anh, người ta mới biết cuộc đời là thế nào. Đm cái loại vô học, suốt đời chỉ làm xe ôm, ngủ từ con đồng nát đến con bán rau. Có đứa nào ra hồn. Đã chơi là phải chơi những con khá giả, có học, hiểu biết mới là đàn ông. Nó phải sạch sẽ , thơm tho mình mới có hứng. Hôm nào chu rỗi, lên chỗ anh chơi. Chú xem đàn bà nhiều thế nào


Chuyện mới biết , giờ Khôi sề đã là chủ nhiệm một CLB khiêu vũ. Tiền thuê đại điểm, mở lớp, nhạc nhẽo, nước non được một bà tài trợ. Khôi sề làm chủ và có mấy người làm thuê cho hắn. Hôm tôi đến hắn kéo ghế mời tôi ngồi, gọi người đến hỏi tôi dùng nước gì. Hắn dẫn tôi đi vòng quanh giới thiệu về dàn âm thanh, điều hoà. Khoe sàn mới lát gỗ CHLB Đức. Nhiều người đến CLB chào hỏi hắn như hắn là nhân vạt quan trọng, khiến hắn càng tự mãn. Nụ cười dắc ý nở trên môi. Tôi chơi một lúc, chào hắn ra về. Đứng ở quầy bar móc tiền ra trả. Khôi sề ngăn lại, nói với người phục vụ

- Nhớ chú này nhé, lần sau chú ấy đến không được lấy tiền

Tôi cố trả bằng được, tôi nói nếu không lấy, lần sau làm sao tôi dám đến. Nói mãi khi Khôi sề gật đầu người phục vụ mới dám cầm tiền. hắn đưa tôi ra cửa thì thầm

- Thằng em đi học nhảy đi, có nhiều em trẻ lắm. Một khi đã nhảy với chúng nó rồi thì cái chuyện ngủ với nhau chỉ là lúc nào thôi. Chú đi chơi gái mất tiền, làm sao mà sướng hơn chơi gái ở đây.


Nói xong hắn nheo mắt, đá với tôi cái nhìn đầy ẩn ý muốn bổ sung.


2 nhận xét: