Thứ Tư, 26 tháng 12, 2007

Con ong, thằng bé và cơn mưa

Con ong lượn mấy hôm trong nhà. Tí Hớn bị bà doạ mắt thấp thỏm lo sợ, bà giúp việc trông Tí Hớn chỉ ong nói

- Ong đốt đấy, đốt đấy sợ lắm

Tí Hớn dõi mắt theo con ong đang bay, mặt bợt ra vì sợ. Mỗi lần ong lượn sát xuống gần là Tí Hớn nháo nhào tìm chỗ nấp, Tí Hớn nhảy bổ vào lòng bà rồi nhao ra sau lưng bố, miệng lắp bắp

-ong đấy, sợ lắm, đốt đấy, sợ lắm.

Ong lượn mấy hôm thì tìm dược chỗ ưng ý làm tổ, nó làm ngay mép cửa sổ. Nơi Tí Hớn hay đứng dòm xuống đường. Thì ra dó là một con ong mẹ đang làm tổ để đẻ.Ong rất chăm và nhanh. mấy hôm đã được cái tổ xinh xinh bằng ngón tay cái bố. Cái tổ có 12 ngăn, trong mỗi ngăn có mẩu trắng bằng đầu que tăm, không biết có phải là trứng không. Hàng ngày buổi sớm ong bay đi, đến chiều lại bay về. Nhưng ong không bay đi cả buổi mất hút, mà nó bay đi một chốc lại tha cái gì về loay hoay bên tổ.

Tí Hớn nhìn ong có vẻ khiếp, nhưng mấy hôm không thấy ong làm gì mình. Tí Hớn mon men đến gần ngước mắt nhìn ong quát

- Ong, ong

Con ong giật mình thì phải, nó rời cái tổ bay một vòng. Tí Hớn ba chân, bốn cẳng bổ nhào tìm chỗ nấp, miệng la

- Ong cắn, ong cắn rồi

Ong chưa cắn Tí Hớn, ong chỉ lượn ba vòng rồi lại đậu trên miệng tổ xoay người vòng tròn. Mẹ Tí Hớn bảo bố Tí Hớn

- Mình dứt cái tổ ong đi, có ngày nó đốt con đấy

Bà giúp việc đế thêm vào

- Bà dứt mấy lần rồi nó vẫn làm đấy, lúc nó mới làm ý.

Bố Tí Hớn ậm ừ rồi lặng thinh. Mẹ Tí Hớn thấy mấy hôm cái tổ ong còn nguyên gắt. Bố Tí Hớn nói

- Ong nó đang nuôi con, dứt đi tội lắm

- Để nó đốt con mình thì sao anh?

Bố Tí Hớn chẳng nói gì, ôm Tí Hớn vào lòng nói với con

- Ong đấy, ong mẹ đang nuôi ong bé đấy Tí Hớn ạ.

Trời mưa, sấm sét ầm ĩ, bố Tí Hớn không thấy ong mẹ về. Bố mở toang cửa sổ nói với mọi người cho mát, bố nói thích hơi nước mưa phả vào nhà. Mọi người nghĩ bố lẩn thẩn. Bố ôm Tí Hớn ngồi trông mép cửa sổ. Mưa càng ngày càng ào ạt như thác đổ, sấm nổ rền khiến Tí Hơn rúc đầu vào ngực bố khép nép. Lát sau Tí Hớn ngủ ngon lành trong lòng bố.

Bố Tí Hớn ngồi ôm con trong lòng, ngóng cửa sổ đợi ong mẹ về.Cơn mưa đã tạnh từ lâu. Bố gượng nhẹ tìm thế đứng dậy tay vẫn ôm con. Bố bế Tí Hớn sang phòng ngủ rồ quay lại,pha chè, châm thuốc hút. Ánh lửa lập loè soi thấp thoáng khuôn mặt đầy lo âu, trắc ẩn. Bố nhìn đăm đăm về mép cửa sổ, nhìn vào cái tổ ong có những con ong non như con sâu đang nằm thiêm thiếp ngủ. Nếu ong mẹ không về thì chúng ra sao, nghĩ đến đó bố Tí Hớn rùng mình

.. bố Tí Hớn không phải là người lẩn thẩn mà tại vì bố đang nghĩ đến những cuộc đi, những con người đi mãi không về. Những con người có con nhỏ, có mẹ già, có vợ dại hay cả những con người chưa có gia đình, chưa một lần yêu. Bố thấy trong đêm mưa này, ngoài cửa sổ đằng kia là những ngọn đồi đất , trên ngọn đồi đó có những nấm mộ của những người sinh ra lớn lên dưới xuôi, họ lớn lên vào đời. Và giông tố cuộc đời đưa họ rời quê hương. Họ rời quê hương một cách mà chính họ cũng thấy bất ngờ, có thể là vào một đêm đang ngon giấc cạnh vợ con. Có thể là buổi chiều đang lê la ngồi hàng nước, hay đang nằm đọc cuốn sách Chiếc Lá Cuối Cùng trên chiếc phản cánh lim đen bóng. Thế rồi những chiếc xe bít bùng có lính lăm lăm súng chở họ về đây. Để họ sống một cuộc đời cực khổ, tranh giành , đâm chém nhau vì một miếng thịt bằng hai ngón tay một chỗ nằm gần cửa sổ, ốm đau, bệnh tật. Đủ thứ có ở đây đang dồn lại đưa con người ấy ra đi vĩnh viến khỏi thế gian. Xác họ vùi trên đồi cằn trong chiếc quan tài bẵng thứ gỗ tồi tệ, chẳng được bào cho nhẵn nhụi, cong vênh. Những ngọn đồi mãi nhấp nhô như nuớc mắt bà mẹ khóc con chảy trên đôi gò má nhăn nheo.

Sáng sau ong vẫn chưa về, bố tần ngần đứng nhìn tổ ong, Tí Hớn đã dậy đến bên bố. Nhìn theo bố một lúc, Tí Hớn hỏi bố

- Bố Bố, ong đâu ?

Bố Tí Hớn đặt tay lên đầu con xoa nhẹ, bố nói với Tí Hớn mà như nói với mình

- Ong chưa về con ạ, ong mẹ không về thì ong con sẽ bị đói đấy, không được ti mẹ, ong con đói

Tí Hớn làm bộ khóc nhè, trễ miệng kêu

- Ong con đói, ong con khóc è è

Đến chiều tối ong mẹ không về, bố Tí Hớn đã biết điều gì xảy ra. Cơn bão hôm qua đã giết chết ong mẹ. Chỉ có cái chết mới khiến ong mẹ không về được tổ với ong con. Bố Tí Hớn thôi không nhìn tổ ong nữa, bố ôm Tí Hớn vào lòng ru, tiếng ru của bố nghèn nghẹn như người đang ốm

-à ơi, con cò mày đi ăn đêm

đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ai

Ông ơi ! ông vớt tôi nào

Tôi có lòng nào ,ông hãy sáo măng

Có sáo thì sáo nước trong

Đừng sáo nước đục đau lòng cò con.

Tí Hớn ngái ngủ, khi cơn ngủ sắp tới, Tí Hớn còn lải nhải theo bố câu cuối

- Au òng ò on, au òng ò on

4 nhận xét:

  1. mấy hôm nay cũng hơi lo cho NBG, tưởng có chuyện gì mặc dù biết Bác đi đâu.Chúc Bác luôn khoẻ

    Trả lờiXóa
  2. đau lòng cò con hay đau lòng cò mẹ thế anh?

    Trả lờiXóa
  3. Anh à, một cuộc đời nghĩ cho mình, nghĩ cho người, nghĩ về một con ong, nghĩ về một gia đình. Mừng vì mình còn hạnh phúc hơn rất rất nhiều người khác, ít nhất về được đến nhà sau một cơn mưa bão.

    Trả lờiXóa