Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

18 năm trước

Cuối tháng hai, mưa phùn lép nhép, đám muỗi đi tránh đông bây giờ lợi dụng thời tiết ẩm ướt bắt đầu ngoi ngóc trở lại, bay vo ve săn máu người. Phiên gác dài dằng dằng, thằng tân binh gác kho quân trang gà gật dựa lưng vào tường. Ngọn đèn vàng hắt quầng sang trước thềm, lũ cóc nhẩy tung tăng kiếm mồi. Phải đến hàng chục con cóc la liệt quanh thềm kho quân trang, chắc chúng cũng đói suốt vụ đông vừa qua, cái mùa mà đến lũ côn trùng cũng chốn biệt vì sợ lạnh. Thằng gác cố nhướng mắt chống cơn buồn ngủ, nhìn đám cóc lẽ lưỡi bắt mồi. Nó thắc mắc không biết bao nhiêu con muỗi mới đủ cái bụng phệ của lũ cóc. Mưa từng hạt nhỏ bay mờ mờ trong ánh đèn, cả doanh trại mênh mông vắng ngắt. Thằng tân binh nghĩ linh tinh giải sầu

Bây giờ mà mình gõ kẻng báo động nhỉ? Cả một lũ sẽ nhốn nháo loạn xạ, những tiếng còi rít lên, bước chân người chạy rầm rập, tiếng hò hét toán loạn. Cả màn đêm này sẽ bị đánh thức. Sau đấy thì họ sẽ hỏi mình, mình sẽ không tìm ra lý do chính đáng, chẳng lẽ bảo thoáng thấy bóng người ở trên mái, thế là mình đánh kẻng. Nếu không có lý do thì dễ bị nhốt vào cái xà lim ẩm ướt, thấp đến nỗi đứng phải khom lưng, ngắn đến độ nằm phải co gối. Thằng Hà cùng lứa với mình, nhớ nhà quá trốn về, bị chính trị viên về động viên lên đơn vị. Toàn lời ngọt ngào, về đến đơn vị vào luôn xà lim. Một tuần sau ra, đi như con cóc bây giờ cái lưng còng còng, lom khom vịn tường đi. Phải mất cả tuần nó mới đi lại bình thường.

Nghĩ loanh quanh , cơn buồn ngủ lại kéo tới, mí mắt cứ nặng dần. Thằng tân binh bỗng nảy ra ý tiêu khiển, nó bật cái lưỡi lê ở đầu ngọn súng CKC, khẩu súng trường vốn đã dài, giờ them cái lươi lê trông như ngọn giáo. Nó chúc đầu lê xuống đất, nhắm từng con cóc mà xiên , nhoáng một cái, thân lưỡi lê đã lèn chặt hơn chục con cóc. giơ cái xiên cóc đấy dưới ánh đèn ngắm nghía, bọn này sống dai thật, xuyên thủng bụng mà con đầu tiên ở đốc lưỡi đến con cuối cùng vần ngọ nguậy. Cầm cái que gạt lũ cóc rơi lộp bộp xuống đất. Bọn chúng văn vẹo, lê lết đi. Thằng lính mới bật cười khi thấy giống thằng Hà lúc mới ra khỏi xà lim. Nhất là cái con đi lệch người, một bước vểnh cổ lên, một bước gập đầu xuống. Chôn sống bọn này thôi, để chúng vậy thì cũng chết, nó chui đâu chết thì phải đi tìm, không thối um. Tân binh dùng lưỡi lê đào hố đất nhỏ rồi gạt bọn xuống hố, có con vẫn khoẻ đã nhảy được quãng gần hết chiều dài nhà kho quân trang, nó phải chạy tới xuyên cho một nhát lê nhấc lên mang về hố. Chôn hết lũ cóc, trời mưa thuốc lá không có. Buồn nẫu ruột


Cơn đói ập đến.Đói thật, bụng thắt lạicồn cào, thằng tân binh thấy người lả đi, suất cơm lính gần hai bát với tí rau , cả ngày tập đủ thứ, đội ngũ, chiến thuật. Cơm đi đâu hết. Buổi chiều cơm xong, tranh thủ lúc chưa điểm danh, nó và thằng Tiến người Hà Tây kéo nhau ra đường. đến đoạn ngã ba dân hay qua lại, thằng Tiến thò tay vào bụng lấy ra cái áo mưa, quân tư trang được cấp. Giơ tay mời mọi người qua đường. Giọng nó thiểu não

-Chị ơi, anh ơi, mua em cái áo

Thằng Tiến gầy lòng khòng, tay quều quào cầm cái áo. Cứ một người đi qua không ngó, nó mời người sau càng tha thiết như cầu xin. Y hệt ăn mày cầm nón xin tiền. Mãi sau có ông già mua cho cái áo. Thằng Tiến kéo nó vào quán, mua hai cái bánh gai, và một bao du lịch vừa vặn hết tiền bán áo. Nó bảo sợ bánh gai

-Từ bé tao đã không dám ăn, tao nhìn bánh gai thấy ghê ghê vì nó đen đen

Thằng Tiến xơi gọn hai cái bánh gai, bóc thuốc ra hút, mồi cho bạn một điếu. Hút xong hai thằng vạch bờ rào chui vào doanh trại. vào đến dãy nhà ở, Tiến gọi nó lại dốc bao thuốc ra mấy điếu. Nó không nhận. Bây giờ gác đêm mới thấy thèm hơi thuốc để xua cơn đói và thời gian. Định mò sang khu ở, gọi thằng Tiến xin điếu thuốc. Nhưng nó nghĩ, quân tư trang mình còn nguyên vẹn, thằng Tiến đã bán một bộ đồ, cái màn, còn cái chăn chắc rồi cũng bán. Mà bán đi mua được vài cái bánh, ăn giỏi lắm vài hôm là hết, giải quyết được gì đâu, lúc nào hết lại đói. Thà nhịn cho quen thì hơn. Thể nào dạ dày cũng phải bé lại cho phù hợp, khoa học gọi là sự thích nghi mà.

Hình như cũng gần đến giờ đổi gác, cái đồng hồ trên phòng đại đội. Hết phiên nó réo chuông, lão đại đội phó hôm nay trực sẽ tỉnh giấc và đi gọi thằng gác thế. Một đêm lão ấy thức mấy lần, giữa khoảng thời gian ấy lão lại ngủ ngon lành, đúng là lão ấy đã thích nghi với môi trường mới ngủ ngon lành mặc dù bị đánh thức từng quãng một.

Lần thứ hai trong phiên gác , thằng tân binh bật cười, nó khoái trí vì nghĩ ra trò giết thời gian, tiêu khiển kiểu mới. Đó là lắng nghe cơn đói hoành hành trong bụng, người run run này, bụng cồn cào này, cảm tưởng như có cái gì xoắn trong ruột. Cảm giác đói dù sao cũng hơn là không có cảm giác gì, cơn đói âm ỉ, một lúc lại trào lên, óc nghĩ đến miếng bánh gai, miệng đầy nước bọt. Nó cố tách thần kinh trong đầu và cảm giác ở bụng ra làm hai phần riêng biệt, nó đứng về phe thần kinh trên đầu, còn đối thủ là cảm giác đói trong bụng. Thằng tân binh cổ vũ trí não, không đói đâu, bánh gai đen như chuột chết ấy, buồn nôn lắm. Nhưng thằng cuống họng bị thằng bụng kích động lại kêu. Bánh gai bùi và ngọt lắm, ở giữa lại có nhân mỡ béo mềm tan trong lưỡi, ngầy ngậy thơm thơm. Trí não cười hềnh hệch, tao không đói, mày đói chứ tao có đói đâu. Cho mày kêu, tao đang thưởng thức món ăn tinh thần, đây này, tao đang cầm tay cô bạn học cấp ba trong rạp xem phim, bàn tay cô ấy mịn màng, những ngón tay nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, móng tay nhỏ xíu xinh xinh. Thằng bụng nghe đến đây gào lên, ngón tay à, móng tay à , buổi chiều trông thằng Tiến bóc bánh gai mới hấp dẫn làm sao, tay nó nâng niu bóc từng lá bánh, để lộ ra cái màu đen uớt quyến rũ, nó nhè nhẹ đưa lên miệng, cắn một miệng này, dẻo quánh bột, ngọt lịm đường, bùi béo nhân, thằng cuống họng bồi them một đòn, ối trời, bây giờ mà có bàn tay thằng Tiến đưa cho điếu thuốc nhỉ, rít một hơi, khói thuốc tràn vào cuống họng, cơ thể râm ram, khói toả mùi hương, xộc vào mũi, quên sầu luôn.

Trí não định phản đòn kể về mái tóc của cô bạn cấp 3, nhưng nghe thằng cuống họng diễn tả cảnh khói thuốc, thành ra bị đám khói mờ mờ huyền ảo lấp hết mọi hình ảnh vừa nghĩ. May mà từ nhà đại đội, tiếng chuông đồng hồ chợt réo inh ỏi. Nó nghĩ

Thế nào cũng có thằng đang ngủ, nghe tiếng chuông, trở mình chửi thề

2 nhận xét:

  1. Cám ơn câu chuyện của anh!!

    Trả lờiXóa
  2. Sáu thằng quanh một cái chậu to
    Vừa đứng vòng quanh đã vội mò
    Sáu vành bát sắt khua loạn xạ
    Đũa quay mờ mịt mãi chẳng no!
    Những người lính "có tư cách" thường thể hiện "bản lĩnh" bằng việc ăn uống rất từ tốn và nhường nhịn nhau. Nhiều tân binh sau trở thành "đại ca" trong môi trường lính cũng bởi biết nhìn vào chậu "cám lợn" đó một cách bình thản và thản nhiên bán hết quân tư trang (quân hàm, quân hiệu nhiều khi còn mang cắm được; mịa!) từ khi còn là tân binh.
    Số đông thì chỉ biết vục mặt vào chậu cám lợn một cách bản năng ...Trời ơi cái đói của lính!

    Trả lờiXóa