Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Người bảo vệ

Ông mở cửa cái văn phòng chi nhánh của công ty, để nhóm chúng tôi vào làm phần trang trí quảng cáo. Trong khi tốp thợ đang làm, ông pha chè mang ra bảo chúng tôi- uống chè đi, mới pha ngon lắm, chè loại ngon đấy- Trước đó ông ta hoạnh họe chúng tôi đủ điều. Công việc của chúng tôi bao giờ cũng bị đối tác hoạnh họe như vậy, mà càng nhân viên quèn thì càng hoạnh hoẹ. Phần quảng cáo này do công ty mẹ bỏ tiền tài trợ cho các chi nhánh đại lý. Đại lý không mất tiền mà được trang bị, không vì thế mà họ dễ dàng với chúng tôi. Vì họ nghĩ thà công ty mẹ lấy cái số tiền trang hoàng cho bộ mặt đại lý ấy cho luôn họ thì tốt hơn. Đáng ra họ phải biết là họ cũng hưởng lợi lớn. Khi cửa hàng đẹp, bắt mắt khách hàng sẽ vào mua hàng nhiều hơn, còn chúng tôi có được cả số tiền ấy đâu. Chúng tôi phải trả tiền vật liệu, xe cộ, máy móc và công sức bỏ ra nữa. Tuy nhiên tính của nhân dân ta là cứ phải thấy tiền trước mắt đã, bởi vậy chúng tôi và họ thường bất hoà.

Tôi ngồi uống trà với ông ta một lát thì bảo người ra mua bao thuốc vào biếu ông ta. Bây giờ thì thái độ ông ta dễ chịu hẳn đi. Con người này không vì tiền mà có thái độ trịch thượng, mà ông ta muốn bọn tôi phải biết nể sợ ông ta thì đúng hơn. Biết vậy tôi bắt đầu chiến dịch tâng bốc ông ta, đó cũng là việc chính của tôi trong anh em. Mọi người thì làm , còn tôi có trách nhiệm hòa giải những bất đồng giữa hai bên. Tôi hỏi

- Chú chắc cũng công tác trong biên chế, làm quan chứ chả phải thường chú nhỉ?

ông ta nở nụ cười tươi, nghe thì có vẻ khiêm tốn nhưng thật sự là khoe khoang

- Tôi thì trước làm ở ban tuyên huấn của thành ủy Hải Phòng.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, đầy vẻ khâm phục như mình đang đối diện với cựu ủy viên thành ủy Hải Phòng. Rồi đầy kính trọng như kiểu học sinh ta học sử nghe cô giáo kể về Lê Văn Tám hay Phan Đình Giót hoặc bất kỳ anh hùng chốngg đế quốc, thực dân nào. Tôi giỏng đôi tai, mở to con mắt nghe ông ta thao thao về tiểu sử của gia đình nhà ông ta.


- Bà mẹ tôi là cán bộ tiền khởi nghĩa, tôi sinh năm 1946 tuổi Chó. Học phổ thông xong tôi đi học lớp tuyên huấn. Từ đó công tác tại thành phố đúng 37 năm mới về hưu. Tôi thì chỉ có bằng khen , mẹ tôi thì huân huy chương, giấy khen nhiều lắm. Cụ năm nay vẫn còn mạnh khỏe tuy rằng hơn 90 tuổi rồi. Đảng và nhà nước cũng quan tâm đến quyền lợi của cụ. Nhà mà tôi ở hiện nay là do cụ được phân. Chứ tôi về hưu xong là hai bàn tay trắng. Tính mình hiền lành nên cũng chẳng được vào cơ cấu gì mè lên nữa. Làm cái chân tuyên huấn, hết Đoàn đến Đảng, quanh đi quanh lại đến tuổi thì về hưu. Tôi cho các con đi học làm bác sĩ, kỹ sư chứ nghĩ chúng nó cũng hiền lành như mình. Vào nối nghiệp bố cũng chẳng khá hơn.

- Chú còn sinh hoạt chi bộ không ?

Tôi rót nước và bật lửa mồi thuốc cho ông ta để chờ nghe tiếp một hồi dài. Ông ta nhả khói lên trần như ngẫm nghĩ bắt đầu một chuyện quan trọng như thế nào cho bọn trẻ kính nể.

- Tôi vẫn sinh hoạt chi bộ đều chứ anh, có cái mình trung dung không hay khiếu kiện như người ta. Vẫn bảo họ rằng, mình về thì thôi, đánh cầu lông, đọc sách chơi với con cháu. Người ta đương chức nhiều việc mệt bỏ xừ. Mình khiếu nại họ lại nhức đầu. Tôi làm tuyên huấn tôi biết. Một cái đơn từ cơ sở lên khó chịu lắm. Không giải quyết là ảnh hưởng nhiều. Ấy ví dụ thằng chủ tịch phường, nó lương là bao nhiêu, có chấm mút một tí thì cũng bỏ qua cho nó. Nói với các ông ấy rằng. Các ông nhìn cái bể bơi, một cái cục.. trong bể gây cảm giác bẩn. Chứ thật ra nó bẩn được cả cái bể là bao đâu.

Tôi nghe đến đây thì cười nhạt

- Chú ạ, các ông ấy kiến nghị là đúng. Vì có các ông ấy kiến nghị. Đáng lẽ nó ném cả c.. cả bánh mỳ, rác..nó thấy kiến nghị nó chùn chỉ ị một cục..thôi. Còn chú muốn khuyên các ông ấy thì phải khuyên thế này. Cả cái bể nước đầy rác rồi, các ông bây giờ kiến nghị gì thì cũng phí sức. Để công đấy mà chơi với con cháu. Còn muốn thì thay cái bể khác đi

Ông ta giật mình, lắc đầu nguầy nguậy

- Không, thay là thay thế nào ? Từ mẹ tôi đến tôi đều là đảng viên gương mẫu. Đôi khi các con tôi có ý, tôi liền bảo với chúng nó rằng. Chừng nào còn treo cờ đỏ sao, sao vàng chừng ấy nhà mình còn có quyền lợi, các con nhớ đấy.


Đến đây thì tôi chả muốn nói chuyện gì với ông ta. Lúc trước ông ta có kể gia đình ông ta được quan tâm. Đó là cái nhà mặt tiền 146 NGuyễn Đức Cảnh rộng gần 100 mét vuông. Nói chung Đảng ta cũng công bằng với mẹ con nhà ông Nguyễn Mạnh Thắng này, trong sạch cho nên được cái nhà đẹp trị giá bạc tỷ đến vậy. Nhưng cái cách ông ta nói chuyện khiến tôi nghĩ

-Có thể thời ông ta tại chức dân trí thấp và cả tin hơn bây giờ.

4 nhận xét:

  1. Tác giả hơi đã không thiện chí ngay trong chính câu chuyện và câu hỏi của mình với ông NMT.
    Nếu cứ lấy quan điểm của mình sống để so đo, thì mình chẳng giống ai và chẳng ai giống mình.
    Ngay đến cả cái câu kết cũng cay nghiệt...

    Trả lờiXóa
  2. Đúng là nói chuyện như c., cũng may công việc của anh không phải ngày nào cũng phải nói chuyện với ông già này.

    Trả lờiXóa
  3. Bình thường hóa quan hệ bằng một bao thuốc lá!Nhanh phết.

    Trả lờiXóa
  4. Biển dại khờ dưỡng bệnhlúc 21:23 26 tháng 6, 2009

    Cái này dân quê gọi là "sống chung với lũ"

    Trả lờiXóa